Chương 606:
Mặc dù không có vệ sĩ và không có người hầu trong nhà của Bộ Dực Thành, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái và có cảm giác an toàn khó tả, điều này khiến trái tim cô đơn và lang thang của cô cảm thấy bình yên hơn.
Mặc dù người đàn ông Bộ Dực Thành rất đáng sợ và khó hiểu, nhưng vẫn tốt hơn là lang thang bên ngoài và sống ở một nơi bất định.
Nếu lần sau cô gặp lại những chuyện như đêm qua, cô sẽ không may mắn được cứu lần nữa, và Doãn Nhược Thi sẽ không để cô đi dễ dàng.
An Chỉ Nguyệt nhấc chân ra khỏi giường, dọn giường gọn gàng. Cô đưa tay chải đầu, chậm rãi đi ra ngoài ban công, nhìn trời xanh và khu vườn mát mẻ, lòng chùng xuống.
Bộ Hướng Đình vẫn đang ở nước ngoài, cha cô không quan tâm đến cô, nếu cô nhờ một người bạn giúp đỡ, Doãn Nhược Thi chắc chắn sẽ không để yên cho bạn cô và cô không thể làm liên luỵ bạn mình được nữa.
Cô chỉ còn lại một ít tiền tiết kiệm, và lúc này cô không có gì ngoại trừ con dao găm trong túi quần. Quần áo trong vali, tất cả tài liệu và điện thoại di động đêm qua đều bị mất, lúc này cô còn không có tư liệu để xin lại CMND, không có khả năng trả lại mười tệ đã vay Lạc Thập Thất lần trước.
Nhìn trời, cô cười chua chát, tủi thân và bất lực.
Đông Thành quả thực không có chỗ cho cô, nhưng cô chắc chắn sẽ không rời đi khi chưa rửa được oan ức.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, An Chỉ Nguyệt thu hết can đảm, xoay người bước ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Phòng khách đầy nghệ thuật hiện đại, đơn giản và sang trọng, ánh sáng mặt trời khúc xạ từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn 180 độ, sáng sủa và rộng rãi, sưởi ấm cho cả ngôi nhà.
An Chỉ Nguyệt bước xuống tầng một và nhìn thấy người đàn ông, cô trở nên lo lắng không thể giải thích được.
Bộ Dực Thành đang ngồi thẳng trên ghế sô pha, hai chân xếp lại, trên đùi là một cuốn sách dày, anh đang nhìn nó một cách nghiêm túc. Khắp người đều có một tầng sương giá, An Chỉ Nguyệt cảm giác mình rơi vào hầm băng lập tức, cô chậm rãi bước tới, lưng cứng đờ, toát mồ hôi lạnh.
Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của nam nhân chậm rãi xẹt qua, bộ dáng nghiêm túc nhìn vô cùng đẹp mắt.
“Bộ…anh Bộ, chào buổi trưa.” An Chỉ Nguyệt rụt rè chào hỏi.
“Ừm.” Bộ Dực Thành không phản ứng quá nhiều, và đáp lại một cách lạnh lùng.
“Cảm ơn anh, tôi thực sự rất cảm kích sự giúp đỡ của anh đêm qua và tôi sẽ đền đáp ơn này của anh.” Mặc dù rất tò mò không biết tại sao Bộ Dực Thành lại xuất hiện trùng hợp như vậy, nhưng cô không dám hỏi.
Bộ Dực Thành không có phản ứng gì chỉ phát ra một âm thanh duy nhất: “Ừm.”
An Chỉ Nguyệt cảm thấy mình như bị đông cứng lại thành một viên kem Từ lúc cô xuống đến giờ, Bộ Dực Thành không nhìn cô trực tiếp, cũng không nói một câu hoàn chỉnh nào với cô.
An Chỉ Nguyệt hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói tiếp: “Anh Bộ, biệt thự của anh rất lớn, nhưng không có người hầu, không có đầu bếp, cũng không có công nhân dọn dẹp vườn tược, anh mới từ nước ngoài về không bao lâu, hẳn là chưa thuê được ai phải không?
Anh có nghĩ rằng tôi có thể ứng tuyển vào một vị trí nào đó không?”
Lời nói của cô rốt cuộc cũng khiến cho người đàn ông kia có phản ứng.
Bộ Dực Thành hơi sửng sốt, bàn tay đang lật sách cũng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía An Chỉ Nguyệt, ánh mắt thanh lãnh xa cách nghi hoặc nói: “Cô đồng ý làm người giúp việc sao?”
An Chỉ Nguyệt khẩn trương đến nỗi đầu ngón tay vẫn luôn văn vê vạt áo: “Việc gì tôi cũng có thể làm, tôi biết dọn dẹp, biết nấu cơm, biết làm vườn còn biết một chút về thiết kế sân vườn nữa, tôi cũng đã có bằng lái nên cũng có thể làm tài xế.”
Bộ Dực thành không chút do dự buột miệng nói: “Cô có yêu cầu gì về đãi ngộ không?”
Nghe thấy Bộ Dực Thành hỏi về yêu cầu đãi ngộ, An Chỉ Nguyệt liền bị hấp dẫn không khỏi lộ ra nụ cười xán lạn, cật lực thể hiện bản thân: “Chỉ cần cho tôi chỗ ăn, chỗ ở, ngày nghỉ lễ hay chế bảo hiểm và những thứ khác tôi đều không cần, còn về tiền lương anh có thể căn cứ theo giá cả thị trường trả cho tôi, hoặc trả thấp hơn một chút cũng không sao, hy vọng anh Bộ có thể xem xét một chút, tôi là người có trách nhiệm và nghiêm túc với công việc của mình, làm người trung thực, tích cực hướng về phía trước, nhất định sẽ làm anh Bộ hài lòng.”
“Ừm.” Bộ Dực Thành bình tĩnh ngước mắt nhìn về phía phòng bên cạnh tầng 1 nói, “Phòng làm việc ở bên kia, mật mã máy tính là 0101, tự cô đi soạn hợp đồng lao động đi.”
An Chỉ Nguyệt nhìn theo hướng ánh mắt của anh nhìn về phía phòng làm việc, nghĩ nghĩ một chút hỏi, “Ý của anh Bộ là đồng ý nhận tôi vào làm sao?”
“Ừm.”
An Chỉ Nguyệt trong lòng vô cùng kích động, nhưng vẫn là giữ hình tượng mà mỉm cười, “Vậy anh bộ định trả lương cho tôi bao nhiêu? Yêu cầu tôi phụ trách những công việc gì?”
“Vệ sinh, nấu cơm 3 bữa.”