Chương 673:
Nhìn thấy cô cau mày, dùng sức nhắm mắt lại, hàng lông mi dài run rẩy, trong nháy mắt lộ ra cảm xúc lo lắng.
Cô ấy đang làm gì?
Bộ Dực Thành muốn cúi đầu nói điều gì đó vào tai cô, lại nhìn thấy biểu hiện lo lắng và đáng yêu của cô lúc này, giống như cô đang nghĩ rằng anh đang chuẩn bị hôn cô.
Bộ Dực Thành nhìn thấu được sự căng thẳng trong lòng cô, bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Nhìn đôi môi hồng hào, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, nét mặt dễ thương, bộ dáng mong đợi và hồi hộp của cô.
Anh kiềm chế tâm tình xúc động vốn đã ngập tràn của mình, chậm rãi cúi đầu, đến gần bên tai cô, khàn khàn nói nhỏ: “Chỉ Nguyệt, em làm sao vậy?”
Hơi nóng phả vào tai An Chỉ Nguyệt khiến thân thể cô mềm nhũn và run rẩy, cô sững người đột ngột, má cô đỏ bừng, vô cùng quẫn bách và xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đáng chết, cô tưởng người đàn ông này định hôn cô?
Ô … xấu hổ chết mất.
Cô lập tức mở mắt, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu quét loạn xạ, dùng hai tay nới lỏng eo và bụng của anh, đẩy mạnh rồi thoát khỏi vòng ôm của anh: “Em … em không sao. Em đi rửa rau trước, anh … Anh xử lý cá này đi.” Nói xong, cô lập tức xoay người, quay lưng về phía anh, từ trong túi lấy ra mớ rau.
Bộ Dực Thành nhìn cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, giống như một đứa trẻ đang bất an vì làm sai, đáng yêu đến mức anh không thể không trêu chọc cô.
“Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?” Dực Thành chậm rãi đến gần cô, dán người vào lưng cô, ở bên tai cô hỏi.
Toàn thân An Chỉ Nguyệt cứng ngắc, cảm giác được hơi thở nam tính của anh bao trùm lấy cô, cái loại hơi thở mát lạnh dễ chịu này càng làm cho cô xấu hổ, không biết làm sao.
“Em… em không nghĩ gì cả.” Người đàn ông chết tiệt, anh cố ý làm vậy sao?
Cô muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà anh vẫn cố ý làm cô xấu hổ sao?
Dù sao cô cũng là phụ nữ, thật sự muốn thấy cô cô xấu hổ như vậy sao?
An Chỉ Nguyệt tức giận dùng sức ngắt mạnh rau, toàn thân nóng rực.
Bộ Dực Thành cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô với giọng điệu tà mị: “Em đang đợi anh hôn em sao?”
Vừa nói xong, An Chỉ Nguyệt liền cảm thấy tim đập muốn nổ tung, má cô lại nóng bừng giống như một đứa trẻ bồn chồn và cáu kỉnh, cô tức giận ném mớ rau trong tay xuống bàn, xấu hổ quay lại đánh nhẹ vào ngực Bộ Dực Thành.
“Em không có.” Cô xấu hổ buồn bực đến mức sắp khóc.
Cô vừa dứt lời, chưởng này cũng không đẩy được Bộ Dực Thành ra, thay vào đó, anh lại nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong lòng, ngay lúc cô lao vào vòng tay của anh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô.
Anh cúi đầu, nhanh chóng hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng vì tức giận của cô.
“Ưm …” An Chỉ Nguyệt kinh ngạc bất động, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, lông mi mảnh mai chớp hai lần, cả người ngẩn ra.
Nhất thời không thể phản ứng trong một lúc.
Cho đến khi anh đột nhiên tiến thẳng vào khoang miệng cô, cô bị loại cảm giác rung động xa lạ này dọa sợ, liền dùng hai tay đẩy vào ngực anh để cố gắng ngăn cản.
Bô Dực Thành giữ chặt sau gáy cô, hút dẫn càng sâu hơn, càng nồng nàn và thâm tình, giống như điên cuồng muốn nuốt chửng cô.
An Chỉ Nguyệt bị hôn đến mức mất đi lý trí, từ từ bị cuốn vào dòng cảm xúc mà anh tạo ra, hoàn toàn đánh mất chính mình.
Bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, đôi tay không tự chủ được đặt lên ngực anh, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn của anh.
Nụ hôn tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy hô hấp không đủ, bị hôn lâu đến mứ không biết thở như thế nào.
Cho đến khi Bộ Dực Thành buông cô ra, cả khuôn mặt cô nóng bừng bừng, thở gấp, hai tay căng thẳng vẫn ôm lấy anh, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô có thể cảm nhận được hơi nóng trong không khí, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, cả không gian như bốc cháy.
Cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong lòng An Chỉ Nguyệt, cô mím chặt đôi môi hơi đau, trong lòng có chút hoảng hốt và sợ hãi.