Lance lúng búng nửa ngày chữ "Lu", mãi vẫn không thể đọc ra chính xác ba chữ "Lục Tảo Thu", anh ta nhìn vào mắt Master Lục, ca ngợi từ tận đáy lòng: "Menelaus thân yêu, tên của anh quá đẹp đẽ tựa như đàn violin vậy. Anh biết đấy, muốn phát ra âm thanh duyên dáng thì cần luyện tập thật nhiều."
Đó là Lục Tảo Thu đấy, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ Chung Quan Bạch chưa từng thấy ai dám trắng trợn táo bạo trêu chọc Master Lục như thế, hắn lập tức chắn trước mặt anh, nói với Lance: "Thôi, chúng tôi phải đi rồi, Paris, có phải anh cũng nên về thành Troy của anh rồi không?"
Lance thân thiết ôm vai Chung Quan Bạch, bộ dáng ra vẻ anh em tốt, "Úi, Helen à, tôi sẽ không cướp Menelaus thân yêu của cậu đi đâu, anh ta không phải gu của tôi. Hơn nữa, cậu nhìn xem, trong mắt anh ta chỉ có cậu thôi...... Trời đất, hai người cứ nhất định phải dùng ánh mắt buồn nôn đó nhìn nhau sao? Cứ như vậy tôi sẽ cho rằng giây tiếp theo hai người lại hôn nhau nữa mất......"
Chung Quan Bạch nói: "Quyền lợi hợp pháp thôi mà."
Lance lấy ra một tấm card visit cắm vào túi áo trước ngực hắn, "Ha, Helen, nếu cậu nghĩ đến chuyện tặng một món quà đặc biệt cho bạn hợp tấu violin nhà cậu thì có thể tới tìm tôi, nếu hai người muốn tham quan xưởng đóng đàn violin thủ công độc đáo nhất trên thế giới, cũng có thể đến tìm tôi."
Lance xách hộp đàn lên đi ra khỏi nhà hàng, anh ta không quay đầu lại, chỉ hào phóng phất phất tay dưới vầng sáng cuối cùng trước khi màn đêm hoàn toàn kéo xuống.
Chung Quan Bạch móc danh thϊếp ra nhìn một chút, bên trên chỉ có hình vẽ tay một cây đàn violin đen trắng và ba hàng chữ.
Một hàng chữ nhỏ là tên, một hàng nhỏ hơn ghi địa chỉ, dòng chữ tiếng Pháp cuối cùng bắt mắt quyến rũ nhất được viết bằng nét chữ bay bướm:
"Trong lòng mỗi người đều có một cây vĩ cầm không chế ra được."
Chung Quan Bạch tùy tiện thả tấm card vào lại trong túi, "Master Lục, chúng ta về nhà chứ?"
Lục Tảo Thu lên tiếng đồng ý, sau đó gọi mấy món ăn và điểm tâm ngọt trong nhà hàng, nhờ nhân viên quán đưa về nhà. Lúc anh muốn trả tiền, ông chủ nhà hàng cười từ chối, "Bữa ăn này xin để chúng tôi mời các vị."
Lục Tảo Thu đặt tiền thức ăn và tiền tip lên cái đĩa pha lê trên quầy bar, "Hôm nay chúng tôi đã trải qua một buổi chạng vạng vui vẻ ở nơi này."
Ông chủ cười nhún vai, không nói thêm gì nữa, lúc đưa bữa tối đến nhà còn dặn nhân viên phục vụ tặng thêm một chai rượu.
Trong vườn nhà bọn họ thuê có đặt một cái bàn gỗ, trên bàn đặt giá nến ba chân, lọ thủy tinh bên cạnh cắm hoa hồng mang từ đồng hoa về.
Salad cá ngừ đại dương tươi ngon, kem trên mặt bánh crepe chỉ hơi bị chảy một chút.
Chung Quan Bạch kéo ghế cho Lục Tảo Thu, dọn dụng cụ ăn, sau đó cầm khăn ấm lau tay cho anh.
"Master Lục, kỳ nghỉ của anh không còn mấy ngày nữa, ngày mai chúng ta cùng đi Èze đi, ở đó có vườn cây nhiệt đới đấy."
(*Èze: một xã ở tỉnh Alpes-Maritimes, vùng Provence-Alpes-Côte d"Azur ở đông nam nước Pháp)
Buổi tối Lục Tảo Thu ở trong phòng khách kéo đàn violin, Chung Quan Bạch đi tắm, một hồi lâu vẫn không thấy đi ra. Lục Tảo Thu lo lắng, vì thế buông đàn xuống đi đến phòng tắm gõ cửa, "A Bạch?"
Bên trong chỉ nghe thấy tiếng nước.
Lục Tảo Thu đẩy cửa, nghe được tiếng thở dốc khàn khàn xen lẫn giữa tiếng nước hỗn loạn.
Chung Quan Bạch dựa vào tường phòng tắm, đầu tóc ướt sũng dán lên hai má, dòng nước chảy dài theo gương mặt kéo xuống ngực và bụng, rồi đến mu bàn tay. Hắn nhắm mắt lại, tay đang đặt ở vị trí khó nói.
Lục Tảo Thu đi qua vươn tay đặt sau lưng Chung Quan Bạch.
Cảm giác lạnh lẽo hơn nước ấm dọa Chung Quan Bạch giật bắn, hắn mở mắt ra lùi về sau, suýt nữa thì trượt chân, "Ma, Master Lục ——"
Lục Tảo Thu lao theo đỡ hắn lại, "Sao lại không gọi tôi."
Chung Quan Bạch nói: "Hôm nay ai cũng mệt rồi, vốn cũng không muốn...... Nhưng đang tắm lại nghe thấy tiếng đàn của anh, nghĩ đến dáng vẻ anh kéo đàn em lại không nhịn được......."
Một tay Lục Tảo Thu nắm thắt lưng Chung Quan Bạch, một tay phủ lên hạ thân của hắn.
Đôi tay quanh năm kéo đàn có một lớp chai mỏng, Chung Quan Bạch chưa bao giờ chịu đựng nổi loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cơ bụng, cơ đùi và đầu ngực đều căng lên như bị điện giật, "Ưʍ......"
Lục Tảo Thu vừa hôn lên vành tai Chung Quan Bạch vừa vỗ về chơi đùa thân thể hắn, ngón tay anh vừa dài vừa linh hoạt, chỗ nào trên cơ thể cũng được chăm sóc chu đáo tỉ mỉ.
"Ứm!" Chung Quan Bạch hốt hoảng nắm vạt áo Lục Tảo Thu, toàn thân mất hết sức lực dựa lên cánh tay anh, "Master Lục, anh, anh làm chậm thôi......"
Lục Tảo Thu nắm rõ thân thể này như lòng bàn tay, chỉ một lát là Chung Quan Bạch đã phải nộp súng đầu hàng.
Chung Quan Bạch nhắm mắt ưỡn eo hưởng thụ dư vị sau khi cao trào, Lục Tảo Thu vừa dùng ngón tay giúp Chung Quan Bạch kéo dài kɦoáı ƈảʍ, vừa nhìn gương mặt ửng hồng của hắn.
Lúc Chung Quan Bạch mở mắt ra, nhìn thấy trong ánh mắt Lục Tảo Thu có một tia buồn bã chợt lóe qua rồi biến mất, nhưng trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, lại như một ảo giác mơ hồ.
Lục Tảo Thu buông hắn ra, vặn nước ấm hơn, "Em đừng tắm quá lâu, đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta còn đi vườn nhiệt đới."
Chung Quan Bạch bắt lấy cánh tay Lục Tảo Thu, "Cả người anh ướt hết rồi, cùng tắm đi."
Lục Tảo Thu hôn lên môi hắn một cái, nở nụ cười trầm tĩnh mà bao dung như hồ nước sâu thẳm: "Không sao đâu, tôi đi thay quần áo."
Chung Quan Bạch đứng trong phòng tắm, trong lòng cảm thấy hôm nay Lục Tảo Thu cứ sai sai ở chỗ nào, trước kia anh cũng không có du͙ƈ vọиɠ gì cả, nhưng vẫn rất thích thân thể hắn. Quan hệ giữa bọn họ ngoại trừ khoảng thời gian trước xảy ra chút vấn đề nên không làm gì, bình thường Lục Tảo Thu sẽ không giống như hôm nay. Thế nhưng hắn nghĩ tình cảm của hai người đã khôi phục như cũ rồi.
Chung Quan Bạch tắm xong rất nhanh, mặc áo tắm dài đi ra ngoài, thấy Lục Tảo Thu đang đứng trong vườn nhìn ra vịnh biển ở xa xa.
Chung Quan Bạch ôm anh từ sau lưng.
Lục Tảo Thu quay đầu lại, "Hửm?"
Chung Quan Bạch nói: "Để em chép lại đoạn ngẫu hứng của anh thành bản nhạc, mình thu lại đi."
"Tôi viết xong rồi."
Chung Quan Bạch lại nói: "Vậy mai chúng ta thu âm luôn?"
Lục Tảo Thu: "Được."
Chung Quan Bạch tiến lên ghé sát vào tai Lục Tảo Thu gọi: "Master Lục này."
"Ừ."
Đột nhiên Chung Quan Bạch dùng cả tay chân cùng lúc nhảy lên lưng Lục Tảo Thu, hắn chỉ thấp hơn anh một chút, dáng người không tệ nhưng vẫn thuộc dạng cao lớn, thể trọng đương nhiên không nhẹ. Lục Tảo Thu dùng sức nâng mông chân Chung Quan Bạch lên, quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Em làm gì thế?"
Chung Quan Bạch mặt dày nói: "Master Lục, anh cõng em đi ngắm biển đi."
Trước mắt bọn họ chỉ là quang cảnh mặt biển tối đen không có vật gì hay ho, nhưng Lục Tảo Thu vẫn đáp ứng, cõng Chung Quan Bạch đi ra khỏi sân nhà.
Trên con đường nhỏ cực kỳ an tĩnh, bên tai là tiếng sóng biển, tiếng ve kêu, gió thổi mang theo hương thơm cây cỏ, còn có tiếng bước chân vững chắc trầm ổn của Lục Tảo Thu.
Anh cõng Chung Quan Bạch hết con đường nhỏ từ trên sườn núi xuống tận bờ biển.
Hắn ghé sát vào lưng Lục Tảo Thu, ngửi mùi hương thanh sạch trên cổ anh, đột nhiên lại suy nghĩ, nếu có việc gì hắn chưa làm với Lục Tảo Thu, thì hẳn là cầu hôn. Tuy rằng bọn họ sớm chiều ở bên nhau không khác gì đã kết hôn, nhưng tóm lại vẫn thiếu một nghi thức chính thống.
Vịnh biển dưới ánh trăng thâm trầm mà êm ái, mỗi hơi thở trong bầu không khí ẩm ướt đều mang theo mùi hương ngọt ngấy.
Chung Quan Bạch lập tức nhảy xuống khỏi lưng Lục Tảo Thu, anh phải đỡ lại một phen, "Em cẩn thận chút."
Chung Quan Bạch nhìn vào mắt Lục Tảo Thu, quỳ xuống.
Từng trận gió biển thổi tới, âm thanh sóng biển rì rào tựa như một bài ca dao cổ xưa từ phương xa vọng lại.
Chung Quan Bạch nói: "Lục Tảo Thu ——"
Không, không được.
Không nên đột ngột như vậy, không nên cầu hôn mà không chuẩn bị gì hết như thế này. Nguyên nhân chính là hắn biết dù hắn có cầu hôn kiểu gì Lục Tảo Thu cũng sẽ đồng ý, cho nên mới không thể tùy tiện nói ra.
Chung Quan Bạch nói: "...... Để em đọc thơ cho anh nhé."
Ánh mắt Lục Tảo Thu hơi thay đổi, cuối cùng hiện ra ý cười, "Xin rửa tai lắng nghe."
"Anh là biển êm, là gió nhẹ, là bọt sóng trong gió."
Chung Quan Bạch tiếp tục tùy tiện thì thầm: "Ở nơi phương xa, ở ngay trước mắt, ở trong lòng em."
Lục Tảo Thu kéo Chung Quan Bạch đứng lên, lần nữa vác người lên lưng, đôi tay hữu lực vững vàng nâng hắn đi dọc theo đường bờ biển dài về phương xa.
Chung Quan Bạch ghé vào lưng Lục Tảo Thu, nói: "Master Lục, em quyết định rồi, chờ em già đi sẽ xuất bản một tập thơ, chép hết tất cả thơ em từng đọc cho anh nghe vào đó, đặt tên là 《 Dành tặng Lục Tảo Thu 》."
Giọng cười trầm thấp của Lục Tảo Thu và tiếng gió biển cùng nhau truyền vào tai Chung Quan Bạch:
"Nếu thế tôi sẽ chống gậy xếp hàng mua sách, chờ em ký tên cho tôi."