Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 41



Đến khuya Cố Gia Bội và Hạ Ngọc Lâu mới trở về, Ôn Nguyệt An vẫn ngồi chờ trong phòng khách.

"Ngọc Các đã về chưa?" Cố Gia Bội vừa vào cửa liền hỏi.

Ôn Nguyệt An khẽ lắc đầu.

Rốt cuộc Cố Gia Bội không gắng gượng nổi nữa, tê liệt ngã ngồi xuống đất, toàn thân bà ướt đẫm, đôi môi lại khô nứt, trong mắt toàn là tơ máu, gần khóe mắt còn có vết hằn đỏ.

Hạ Ngọc Lâu tìm một tấm chăn khoác lên người Cố Gia Bội: "Để con tiếp tục đi tìm."

"...... Vừa nãy có người đến nhà." Ôn Nguyệt An cẩn thận nhìn bóng lưng Hạ Ngọc Lâu, "Nói là...... thanh tẩy triệt để, tất cả mọi người phải dọn về nông thôn."

Hắn vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì xoay người nhìn Ôn Nguyệt An.

Cậu lại nói: "Nội trong mấy ngày nữa phải đi, bọn họ nói sẽ còn đến, nếu không chịu đi, bọn họ...... tự tay quét sạch."

Cố Gia Bội đỡ ghế dựa đứng lên: "Mẹ không đi. Không tìm thấy Ngọc Các mẹ không đi đâu hết."

Bọn họ hầu như không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, chỉ làm một chuyện duy nhất: Tìm người.

Cố Gia Bội mặc bộ đồ lao động cũ nát, một bên tóc chỉ vừa mọc ra một chút, lang thang tìm kiếm khắp thành phố. Thân thể mỏi mệt hay tinh thần nhục nhã đã không còn có thể đả động đến bà, loại chết lặng này cũng mang một ý nghĩa khác, đó là một loại từ bỏ, từ bỏ sinh mệnh, từ bỏ toàn bộ mọi điều trên nhân thế.

Thứ duy nhất ràng buộc bà ở lại chính là con cái.

Bà thường xuyên nhận lầm những cô bé đi trên đường thành Hạ Ngọc Các, cho dù chỉ là đứa bé mới năm sáu tuổi nhìn qua hơi giống Hạ Ngọc Các lúc còn nhỏ.

Mấy ngày trôi qua, nhà họ gần như đã lật tung cả thành phố, khắp vùng ngoại ô cũng tìm qua một lần, vẫn không có chút kết quả.

Chạng vạng một ngày kia, mặt trời vừa lặn, mười mấy thanh niên Hồng tụ chương cầm gậy gộc một lần nữa xông vào sân nhà họ Hạ, tuyên bố bọn họ sẽ chiếm lĩnh nơi này, bây giờ mọi người phải đi, không ai được ở lại.

Cố Gia Bội đã gần như chỉ còn da bọc xương, không ngừng nói với mấy người Hồng tụ chương, xin khất lại thêm một ngày.

"Bây giờ phải lập tức cút đi, đã cho tới mấy ngày rồi, muốn được đằng chân lân đằng đầu sao." Hồng tụ chương quát.

Cố Gia Bội nhìn gốc cây hoa quế ở phía xa, vầng trăng sáng tỏ đang từ từ dâng lên khỏi ngọn cây.

"Nhưng hôm nay là Trung thu mà" Bà đang nhớ về những ngày Trung thu trong quá khứ.

Lần đầu tiên cả nhà cùng nhau đón Trung thu, Ôn Nguyệt An còn quá nhỏ, không biết Trung thu là gì, bà và Hạ Thận Bình ở trong sân giảng giải lai lịch và tập tục Tết Trung thu cho ba đứa trẻ.

Hạ Thận Bình kể về 《 Lễ Ký · Nguyệt lệnh 》, kể chuyện thời cổ đại quân vương thiết yến quần thần, Cố Gia Bội cảm thấy nói mấy thứ đó với trẻ con hơi khó hiểu, liền kể về tích truyện của Thường Nga.

(*Lễ ký-Nguyệt lệnh - 礼记·月令: bài văn tế cổ đại của người Hán ghi chép miêu tả về các nghi thức tế lễ, bổn phận, sắc lệnh, lệnh cấm của triều đình suốt 12 tháng trong năm dựa theo tương sinh ngũ hành.)

Ôn Nguyệt An nghe xong, chỉ vào Cố Gia Bội và Hạ Ngọc Các ngây thơ nói: "Thường Nga, thỏ ngọc."

Cố Gia Bội nhìn qua Hạ Thận Bình, cười hỏi: "Thầy Hạ là ai?"

Ôn Nguyệt An ngẫm nghĩ: "Hậu Nghệ."

Hạ Ngọc Lâu tò mò, nhoài người qua hỏi: "Thế còn anh?"

Ôn Nguyệt An nhìn Hạ Ngọc Lâu nửa ngày, nói: "Trư Bát Giới."

Nghĩ đến đây, bên môi Cố Gia Bội dần dần nở một ý cười nhẹ như sóng gợn.

Trước kia Hạ Thận Bình còn sống, ba đứa trẻ cũng còn ở bên mình, mặc dù hay ầm ĩ nhưng dù sao vẫn là người một nhà. Cố Gia Bội luôn cảm thấy mỗi ngày đều là tết Trung thu.

Đến hôm nay, tuy trăng sáng vẫn ở trên cao, nhưng ngày này không hề giống Trung thu nữa.

Một Hồng tụ chương nghiêm khắc nói: "Trung thu? Trung thu cái gì? Đó là tàn dư của giai cấp phong kiến, sớm bị thời đại mới vứt bỏ rồi. Tôi thấy các người đã mục ruỗng từ trong tư tưởng, hết thuốc chữa!" Nói rồi muốn lập tức đuổi hết người nhà họ Hạ đi.

Ôn Nguyệt An nói: "Còn đàn dương cầm trong nhà phải làm thế nào?"

Trong đám Hồng tụ chương này có người từng bị Ôn Nguyệt An xoay như chong chóng, liền mắng: "Ôn Nguyệt An, cậu đừng hòng kiếm cớ, đôi mắt quần chúng sáng như tuyết, cho rằng bọn tôi không nhìn ra trò quỷ của cậu sao?"

Ôn Nguyệt An liếc nhìn Hạ Ngọc Lâu, trong lòng hắn đột nhiên hơi đau xót.

Cậu nói không nhanh không chậm: "Trung thu đương nhiên là không cần tổ chức. Trước lúc phải đi dù sao cũng nên đàn hát vì chủ tịch Mao một đêm, ai dám chống đối, tôi liền viết một tấm bảng chữ to treo lên tố giác."

Cậu bẩm sinh không thích hợp nói lời uy hϊếp, thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ, không hề hô hào khẩu hiệu khí thế như đám Hồng tụ chương, nhưng trong mắt mang theo tính khí cố chấp tàn nhẫn, nhìn qua có chút khϊếp người.

"Con mẹ nó, đồ điên." Một Hồng tụ chương chửi ầm lên, "Được, được, cậu cứ đàn đi, ngày mai bọn tôi lại đến xem xem cậu giở trò gì."

Đám Hồng tụ chương vừa đi ra khỏi sân, Ôn Nguyệt An lập tức ôm bụng cong lưng nôn mửa.

Nhiều năm về sau, cậu nhóc Chung Quan Bạch đeo băng tay đỏ trực nhật trên trường không kịp tháo xuống đến nhà Ôn Nguyệt An học đàn, ông cũng gặp phản ứng như thế này, trong nháy mắt dạ dày cuộn lên, không ngừng nôn mửa.

Đêm đó, Cố Gia Bội gom góp nguyên liệu trong nhà nấu một bàn đồ ăn.

"Các con ăn đi." Cố Gia Bội sờ sờ đầu Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An, "Mẹ mệt quá, ăn không nổi."

Đây là lần đầu tiên bà than mệt với lũ trẻ, loại mệt mỏi này không phải vì lao lực bôn ba mấy ngày liền, cũng không phải do thiếu thốn cơm ăn hay giấc ngủ.

Bà vốn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng trước mặt hai đứa nhỏ đã sớm trưởng thành nhạy bén, bà không dám nhiều lời.

"Mẹ đi đàn một lát." Bà nói.

Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An ngồi bên bàn ăn, nghe tiếng đàn như tiếng suối nước trong vắt chậm vãi chảy qua bờ đá cuội.

Là 《 Lương Chúc 》.

Tiếng róc rách dần dần biến thành mưa gió, mưa càng to gió càng lớn, xối ướt toàn bộ nhân thế, dập tắt tất cả ngọn lửa, ánh sáng và hơi ấm.

Tiếng đàn từ từ dừng lại, cuối cùng chỉ còn đêm dài lạnh lẽo.

Cố Gia Bội đàn xong thì căn dặn: "Ngày mai phải đi, mấy đứa đừng ngủ muộn." Bà nhìn kỹ hai đứa trẻ một lần, lại nói mình rất mệt, sau đó trở về phòng ngủ.

Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An ngồi bên nhau không nói một lời. Từ ngày Hạ Ngọc Lâu đập vỡ chiếc cốc, bọn họ chưa từng ngồi bên nhau lâu như thế.

Ôn Nguyệt An không muốn ăn, chỉ cầm đũa ngồi yên.

Hạ Ngọc Lâu gắp thức ăn cho Ôn Nguyệt An, cậu cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, hai tay ôm chặt bát không nỡ ăn.

Hạ Ngọc Lâu giục: "Mau ăn đi."

Ôn Nguyệt An vẫn tiếc không ăn, do dự một hồi mới lăn xe lại gần Hạ Ngọc Lâu thêm một chút, nhẹ giọng nói: "...... Anh, không giận em nữa?"

Hạ Ngọc Lâu nhìn Ôn Nguyệt An, ánh mắt tràn đầy phức tạp và đau đớn, nhưng không trả lời.

Câu hỏi này hắn không trả lời được.

Có rất nhiều chuyện, chỉ cần đứng về một bên thì sẽ luôn có đúng sai, cũng luôn có một đáp án chính xác, nhưng vị trí này của hắn thì không có đáp án, thế nào cũng là sai.

Ôn Nguyệt An thử thăm dò đặt tay lên cổ tay trái Hạ Ngọc Lâu, cực kỳ cẩn thận sờ nhẹ xuống phần quấn băng gạc từng chút một: "Thế...... anh...... còn đau không?"

Bàn tay dưới lớp băng vải vô thức run rẩy, Hạ Ngọc Lâu đẩy tay Ôn Nguyệt An ra: "Vẫn ổn."

Hai tay Ôn Nguyệt An nắm chặt vào nhau, hàm dưới hơi đè thấp, đôi mắt nâng lên cẩn thận ngước nhìn Hạ Ngọc Lâu.

Hạ Ngọc Lâu không biết nên đối xử với Ôn Nguyệt An như thế nào, không thể xem như không có khúc mắc, nhưng lại không nỡ nhìn cậu đau khổ, trong lòng hắn tràn đầy áy náy, hận không thể tự mình bảo vệ cậu, hận mình làm cậu tổn thương, nhưng càng muốn trách móc cậu vì sao lại dùng phương thức này gánh vác tất cả.

Đã nhiều ngày nay Hạ Ngọc Lâu luôn ở bên ngoài tìm Hạ Ngọc Các, bây giờ bất chợt ngồi cùng Ôn Nguyệt An, lại phát giác ra vẫn khó đối mặt với nhau như cũ. Giữa bọn họ có quá nhiều thứ chen chúc, không ngừng gặm cắn, cuối cùng trong lòng chỉ để lại một lỗ thủng mang tên Ôn Nguyệt An, từ nay không thể nào lấp đầy.

Hai người lại trở về bộ dạng như vừa nãy, không ai nói lời nào.

Ôn Nguyệt An tinh tế nhìn Hạ Ngọc Lâu thật lâu, gương mặt, mũi, môi, cằm, hầu kết, bả vai, đôi tay, giống như phải miêu tả hết lại một lần.

"Vậy...... em đi ngủ đây." Qua một lúc lâu, Ôn Nguyệt An thu hồi ánh mắt.

Chờ cậu rời đi, Hạ Ngọc Lâu vẫn ở nguyên chỗ cũ hồi tưởng lại ánh mắt Ôn Nguyệt An. Ánh mắt kia quá sâu quá nặng, tựa như tự khoét rỗng từng chút một sinh mệnh của chính mình, rồi đưa toàn bộ cho đối phương.

Hạ Ngọc Lâu nhắm mắt, trong đầu toàn là dáng vẻ của Ôn Nguyệt An.

Dáng vẻ lạnh nhạt, dáng vẻ tràn đầy chờ mong, dáng vẻ lúc cậu cười, lúc cậu đỏ mắt, rơi lệ, rồi cắn môi......

Còn có dáng vẻ cậu gọi hắn là sư ca.

Đột nhiên hắn đứng bật dậy, chạy về hướng phòng ngủ của Ôn Nguyệt An.

Cậu nằm trên giường, lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Cửa bị đẩy ra.

Ôn Nguyệt An quay đầu, thấy Hạ Ngọc Lâu đứng bên mép giường, một chùm ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng trên người hắn.

"Nhắm mắt lại." Hạ Ngọc Lâu nói.

Ôn Nguyệt An khẽ lắc đầu.

"Nghe lời." Hạ Ngọc Lâu nói.

Ôn Nguyệt An không chịu: "Có thể nhìn anh nhiều thêm một chút cũng tốt mà."

Tay phải Hạ Ngọc Lâu huơ huơ giữa không trung, tay trái giật giật mất tự nhiên.

Ôn Nguyệt An mở to mắt nhìn Hạ Ngọc Lâu biến ma thuật như hắn từng làm trước đây, nhưng thất bại liên tiếp hai lần, cuối cùng viên kẹo xí muội rơi xuống đất.

Hạ Ngọc Lâu dùng tay phải nhặt kẹo lên, đưa cho Ôn Nguyệt An: "Cho em này."

Đó là viên kẹo cuối cùng trong nhà.

Ôn Nguyệt An duỗi tay ra rồi lại rụt về, lặp lại rất nhiều lần, mới nhận viên kẹo từ trong lòng bàn tay Hạ Ngọc Lâu, nắm chặt trong tay mình.

"...... Em đã trưởng thành rồi." Ôn Nguyệt An nhẹ giọng nói.

"Chưa đâu." Hạ Ngọc Lâu sờ trán Ôn Nguyệt An, theo bản năng nói ra câu Hạ Thận Bình từng nói với hắn, "Chỉ cần anh còn sống một ngày thì em vẫn là trẻ con, vẫn được ăn kẹo."

Nói xong hắn mới kịp phản ứng mình vừa nói gì, trong nháy mắt nhớ đến cha mình, về những điều ông từng dạy dỗ, về kỳ vọng mong chờ của ông, còn có gương mặt ông lần cuối nhìn không ra hình người......

Toàn bộ xương bánh chè nát vụn.

Nghĩ đến đó, trong lòng Hạ Ngọc Lâu trống rỗng, những điều hắn vốn muốn chạy vào phòng Ôn Nguyệt An nói cho cậu, ý nghĩ muốn cậu lại gọi hắn là sư ca, cuối cùng không nói ra miệng được nữa.

"Ngủ đi." Hạ Ngọc Lâu nói xong liền đi ra ngoài.

Ôn Nguyệt An vuốt ve viên kẹo xí muội kia rất lâu, không nhịn được đứng dậy đi tìm Hạ Ngọc Lâu.

Cậu từ xa nhìn Hạ Ngọc Lâu đứng trước đàn dương cầm, gỡ băng gạc, đôi tay treo trên phím đàn thật lâu, một bên hoàn mỹ không tì vết, bên kia dị dạng tàn khuyết. Qua một lúc, hắn đóng nắp đàn lại, ra khỏi nhà.

Cách một khoảng xa như vậy, Ôn Nguyệt An vẫn cảm nhận được những giằng xé và bất an của hắn.

Lúc Hạ Ngọc Lâu quay vào, trên tay phải cầm một xấp giấy trắng còn dính bùn, một cái nghiên mực đã vỡ, còn có một cây bút lông bị bẻ gãy.

Hắn đứng trước bàn, hết lần này đến lần khác chỉ viết hai chữ:

Tĩnh tâm

Lúc tâm tình không yên, tập đàn hoặc luyện chữ là thói quen trước nay của người nhà họ Hạ.

Mực đã vỡ, bút cũng gãy lìa, viết cực kỳ khó khăn.

Ôn Nguyệt An nhìn dáng vẻ Hạ Ngọc Lâu viết chữ, đột nhiên nhận ra mình vĩnh viễn sẽ không được tha thứ, chỉ cần một ngày cậu còn ở trước mặt Hạ Ngọc Lâu, hắn sẽ giống như ngày hôm nay, mãi mãi không được thanh thản.

Thời khắc cậu bắt đầu đàn hát bài hát kia, cậu nên hiểu rõ sẽ có một ngày như vậy, cậu trốn không thoát.

Chờ cho cả tập giấy được viết xong, dường như Hạ Ngọc Lâu đã thật sự bình tĩnh hơn một chút. Lúc hắn viết đến tờ cuối cùng thì nhận ra Ôn Nguyệt An đang nhìn hắn.

Nhưng Ôn Nguyệt An vừa phát hiện ra ánh mắt hắn, lập tức cúi đầu tự đẩy xe lăn về phòng mình.

Không ai nhìn thấy, trước khi cúi đầu thu hồi lại, ánh mắt Ôn Nguyệt An bi ai đến cực điểm.

Hạ Ngọc Lâu cầm bút viết xong tờ cuối cùng, lại thêm sáu chữ lạc khoản:

Tĩnh tâm

Ngọc Lâu, Trung thu Bính Ngọ

Chữ cuối cùng đã không còn phiền loạn như khi mới bắt đầu.

Hạ Ngọc Lâu vuốt phẳng tờ giấy, lặng lẽ lặng lẽ đi vào phòng Ôn Nguyệt An, sau đó đặt tấm tranh chữ lên đầu giường. Đây là chữ hắn nợ Ôn Nguyệt An, bao gồm những chữ hắn đốt trụi lúc trước và tất cả chữ nghĩa hắn viết sau này.

Hạ Ngọc Lâu chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Ôn Nguyệt An hạ giọng cực thấp: "...... Đừng đi."

Hắn không trả lời, chỉ nằm dưới gầm giường Ôn Nguyệt An giống như ngày trước.

Ôn Nguyệt An thả một cái gối đầu xuống dưới giường, sau đó cầm tờ giấy trên đầu giường lên ngắm thật lâu, ngắm còn chưa đủ, cậu còn phủ tờ giấy lên mặt mình, không ngừng ngửi mùi hương của nó.

"...... Anh...... Hạ Ngọc Lâu......" Ôn Nguyệt An gọi ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn gọi hắn là sư ca, không biết đã gọi bao nhiêu lần. Câu nắm chặt chăn như thể muốn vò nát trong tay, "Ngày mai chúng ta đi đâu?"

"Ở quê hình như còn một miếng đất và một căn nhà cũ." Hạ Ngọc Lâu trả lời.

Ôn Nguyệt An lại gọi thật nhiều lần sư ca trong lòng rồi mới nói: "Em không đi đâu."

Dưới giường im lặng hồi lâu mới nghe thấy tiếng Hạ Ngọc Lâu hỏi: "Vì sao?"

"...... Anh...... sau này còn...... đánh đàn không?" Ôn Nguyệt An hỏi lại.

Thời gian cậu chờ Hạ Ngọc Lâu trả lời như một hồi tra tấn.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ bị mây dày che khuất, căn phòng yên tĩnh trở nên đen kịt.

Dưới giường không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Nước mắt nóng hổi tràn ra từ hốc mắt Ôn Nguyệt An, chảy xuống vành tai cậu: "Em chỉ ước...... ngón tay...... hoàn hảo không tổn thương...... Có thể cùng Hạ Ngọc Lâu đánh đàn...... cùng nhau."

Trong phòng vẫn tĩnh mịch như cũ.

Một lát sau, dường như có tiếng nước nhỏ giọt rất khẽ vang lên, ván giường hơi có động tĩnh, lại biến mất rất nhanh.

"Con người sống cả đời chỉ có thể làm một chuyện......" Ôn Nguyệt An dừng một lát rồi run rẩy nói tiếp, "Em chỉ muốn được đánh đàn."

Mây mù vẫn chưa tan.

Hạ Ngọc Lâu bò ra khỏi gầm giường, đứng bên cạnh giường, không nhìn rõ gương mặt cậu.

"Ôn Nguyệt An, em muốn ở lại chỗ này?"

"Đúng vậy."

"Để đánh đàn?"

"...... Đúng."

"Nhưng bây giờ em có thể đàn cái gì?"

"Đàn cái gì cũng được. Bọn họ muốn nghe cái gì...... em liền đàn cái đó."

Hạ Ngọc Lâu sờ lên mặt Ôn Nguyệt An, trên tay dính đầy nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.