*Claude Choe: nhà soạn nhạc, chỉ huy trưởng dàn nhạc và nhà sản xuất âm nhạc người Canada gốc Hàn, từng được nhận giải thưởng Canada Korea Cultural Artist of the Year 2003 và huân chương Paul Harris Fellow danh giá vì những đóng góp của mình cho các hoạt động giao lưu văn hóa và nghệ thuật trên khắp thế giới.
—----------------------------------------------
Chưa từng có người nói với Lục Tảo Thu những lời này.
Người ở nhà họ Lục cũng không ai nói như vậy, hay phải nói là, ở nhà họ Lục sẽ không có ai thảo luận những vấn đề này, bởi vì chỉ cần nhắc đến một chữ thôi cũng bị coi là một loại mềm yếu ủy mị.
Ngày Lục Tảo Thu còn rất nhỏ, cha anh đã từng sai cấp dưới đưa anh và Lục Ứng Như đi sang Học viện mỹ thuật Florence xem bức tượng《 David 》của Michelangelo. Trước khi đi, cha gọi hai người bọn họ đến trước mặt, yêu cầu: "Đi về phải trả lời cho cha vì sao một người đàn ông phải giống như《 David 》."Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 51: 《Love Is Just A Dream》- CLAUDE CHOE
Đến khi đứng trước bức tượng David thật, Lục Ứng Như mới hỏi Lục Tảo Thu: "Tảo Thu, em định trả lời ba như thế nào?"
Lục Tảo Thu nhìn chăm chú vào pho tượng, đáp: "Ánh mắt, còn có, đường cong cơ bắp nữa."
"Không." Năm đó Lục Ứng Như cùng lắm chỉ mới hơn mười tuổi, cô liếc nhìn Lục Tảo Thu, lại ngẩng đầu nhìn lên tượng David, dùng khẩu khí không hề phù hợp với độ tuổi của mình nói, "Tảo Thu, em nói đúng, nhưng em không thể trả lời ba như vậy, em phải nói là, bởi vì 《 David 》mãi mãi đứng trên bệ đá cẩm thạch để cho ngàn vạn người chiêm ngưỡng, đây mới là đáp án mà ông ấy muốn."
Nhưng khi trở về nhà, Lục Tảo Thu lại không muốn trả lời.
Lục Ứng Như tiến lên một bước che trước mặt Lục Tảo Thu, nói với người cha đang cực kỳ bất mãn: "Cha, không nhất thiết phải là con trai, tất cả người nhà họ Lục chúng ta đều đứng trên bệ cẩm thạch không có một ngày bước xuống, Lục Ứng Như con cũng vậy."
Giống như mọi người trong nhà họ Lục, Lục Tảo Thu đã từ một cậu bé nhỏ xíu đi chân trần ôm đàn violin trở thành concertmaster đứng đầu dàn nhạc, trên đường đi gặp không ít gian nan trở ngại, hơn hai mươi năm chưa từng nghe ai hỏi một câu có mệt hay không.
Anh nhìn Chung Quan Bạch, ánh mắt đối phương kiên định mà nóng rực, làn da màu mật đứng dưới ánh nắng, mỗi một đường cong cơ bắp đều vừa vặn, đẹp đẽ như được sinh ra dưới ánh mặt trời.
Lời thông cáo thẳng thắn cùng thân thể cháy bỏng như thế, làm Lục Tảo Thu sinh ra một loại ảo giác, dường như giờ phút này bản thân Chung Quan Bạch chính là định nghĩa của sinh mệnh.
"A Bạch." Lục Tảo Thu nói, "Lại đây."
Nhưng Chung Quan Bạch chỉ đi được nửa bước, anh lại nói: "Đừng nhúc nhích."
Ánh mặt trời dừng ngay trên sàn nhà gần mép giường, ánh sáng lóa mắt như vậy cực kỳ đối lập với toàn bộ phần còn lại của căn phòng, khiến Chung Quan Bạch vượt qua đường biên giới này gần như là một tội lỗi.
Chung Quan Bạch chỉ dừng lại một chút, liền không chút do dự bổ nhào vào người Lục Tảo Thu.
Làm da nóng rực chậm rãi dán xuống.
"Lục Tảo Thu, anh có biết không......" Chung Quan Bạch cởi bỏ dây lưng và nút áo của anh ra, yêu thích vuốt ve không rời tay, sau đó bắt đầu hôn từ hạ thân, lại kéo lên bụng nhỏ, sườn eo, ngực, cánh tay, mu bàn tay, ngón tay, xương quai xanh, hầu kết, cằm...... Cuối cùng hôn lên vết hôn của đàn ở hàm dưới, không ngừng liếʍ ɭáρ mút vào, đồng thời cầm bàn tay hơi lạnh của Lục Tảo Thu đặt lên lồng ngực ấm nóng của mình, "Em yêu anh, yêu đến mức chỗ này cũng phát đau."
Lục Tảo Thu cảm nhận được nhịp đập bên dưới lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Tôi biết."
"Anh không biết, anh không biết đâu......" bàn tay Chung Quan Bạch chặt chẽ áp lên mu bàn tay Lục Tảo Thu, như muốn cầm tay anh ấn sâu vào trong lồng ngực mình, trực tiếp chạm vào trái tim đang nhảy thình thịch bên trong, "Lục Tảo Thu, anh chỉ biết em yêu anh, nhưng lại không biết em yêu anh đến chừng nào."
"Nếu anh biết, sao lại nỡ giấu đi một phần tình yêu của em?"
"A Bạch." Lục Tảo Thu suy nghĩ hồi lâu, giữa chân mày hiện ra một tia mờ mịt chưa từng có, "Tôi...... quen như vậy."
Đó là một loại thói quen, nhưng cũng là một loại yêu cầu. Lục Tảo Thu yêu cầu được Chung Quan Bạch đòi hỏi mọi lúc mọi nơi, được Chung Quan Bạch dựa vào, được Chung Quan Bạch cảm thấy an tâm, thỏa mãn toàn bộ kỳ vọng của Chung Quan Bạch.
"A Bạch, em không thích......như vậy sao?" Lục Tảo Thu nhìn vào mắt Chung Quan Bạch.
Lúc anh hỏi câu này, thanh tuyến trầm thấp tựa như mặt nước phản chiếu ánh sao trong đêm đen, nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng trong nước vẫn mang theo vầng sáng như đang chờ mong, mấy chữ hỏi ra rất ngắn ngủi, nhưng bên trong không biết còn hàm chứa bao nhiêu cân nhắc không chịu nói ra.
Chung Quan Bạch lập tức hoảng loạn, trong lòng như bị lông dê đâm vào vừa đau vừa ngứa: "Tảo Thu, Tảo Thu, không phải em cảm thấy anh như bây giờ không tốt, kỳ thật, kỳ thật chỉ cần là anh thì thế nào cũng được, chỉ cần anh cảm thấy ổn, thì...... như thế nào cũng được...... Thật đấy."
Chung Quan Bạch phát hiện mình lại thất bại thảm hại, khoảnh khắc vừa rồi ấn Lục Tảo Thu lên giường hùng hổ nói đạo lý nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Hắn là một tên sợ-vợ danh xứng với thực, ở bệnh viện chịu kích động làm tinh thần hăng máu lên mới nảy sinh ảo tưởng dạy dỗ đạo lý cho Lục Tảo Thu, bây giờ tinh thần đã hồi phục lại, suýt nữa bị chính mình hù chết.
"Nói thế tức là thích." Bàn tay Lục Tảo Thu từ sau cổ Chung Quan Bạch vuốt ve dọc theo cột sống đi xuống dưới, sờ lên tấm lưng đang run rẩy của hắn.
Sờ đến sau eo, ngón tay thon dài tiếp tục đi xuống, mang theo du͙ƈ vọиɠ khống chế không hề giống trong quá khứ, vô cùng mạnh mẽ, tựa như nhìn thấy một tia nắng mặt trời đặc biệt đẹp đẽ, yêu thích đến mức muốn nắm trọn trong lòng bàn tay.
"Ưʍ...... ha......" Chung Quan Bạch thở dốc bên cổ Lục Tảo Thu, hai chân hắn vốn đang tách rộng quỳ hai bên sườn anh, làm sao chịu đựng được thao tác như vậy, lập tức muốn khép chặt chân vào, "Đừng......Đừng sờ như thế...... Ưm ——"
Lục Tảo Thu cũng không ngăn cản động tác của Chung Quan Bạch, chỉ ở bên tai hắn thì thầm như đang than thở: "A Bạch, tôi rất khó chịu."
Động tác giãy giụa của Chung Quan Bạch lập tức cứng lại, sợ Lục Tảo Thu không vui, vội vàng nhìn sắc mặt anh.
Đáy mắt Lục Tảo Thu sâu thẳm, làm sao có nổi một tia khó chịu, rõ ràng là bị bắt nạt ở bệnh viện nên bây giờ muốn quay lại trả thù hắn.
Lòng Chung Quan Bạch như bị ngâm trong lon quýt đóng hộp, vừa chua vừa mềm, ngoan ngoãn ôm cổ Lục Tảo Thu, hôn lên môi anh, sau đó đè thấp vòng eo, bày ra tư thế càng thuận lợi cho anh tùy ý bắt nạt.
"Lục Tảo Thu......"
Không ngừng gọi tên đối phương, tiếp nhận cao trào đối phương mang lại.
"Thích không?" Lục Tảo Thu hỏi.
"...... Thích...... Thích nhất......" Bởi vì được cho quá nhiều suиɠ sướиɠ, sườn bụng dính chất lỏng màu trắng nhớp nháp vẫn còn căng chặt, cơ bắp co rút lại không thể khống chế.
Lục Tảo Thu bế Chung Quan Bạch lên, đặt xuống ghế sô pha bị phơi nắng đến ấm áp. Sô pha rất lớn, đủ cho cả hai người cùng nằm dưới ánh mặt trời.
Chung Quan Bạch gối đầu lên khuỷu tay Lục Tảo Thu, nhẹ giọng ngâm nga bản nhạc hắn viết cho anh.
"A Bạch." Lục Tảo Thu nói, "Nếu em thích...... như vậy, tôi sẽ học cách thay đổi...... Chỉ cần em thích."
"Anh không cần vì em mà thay đổi gì cả." Có lẽ là vì đã rêи ɾỉ quá lâu, hoặc vì quá đau lòng, giọng Chung Quan Bạch hơi khàn đi, "Em không muốn thay đổi anh, không hề nghĩ như vậy. Lục Tảo Thu, em nghĩ kĩ rồi, nếu anh không muốn em nhìn, em sẽ không nhìn...... Nhưng anh phải nhớ rõ, nếu đến một lúc nào đó anh có chút, ừm, muốn em nhìn thấy, em sẽ luôn ở bên cạnh anh......"
Chung Quan Bạch đang nói, nghiêng đầu nhìn thì thấy Lục Tảo Thu bên cạnh mình đã yên lặng ngủ mất rồi.
Không giống dáng vẻ ngày thường của Lục Tảo Thu, rất thả lỏng và an tâm.
Anh thật sự đang học cách phơi bày phương diện mềm yếu kia của mình, học cách dựa dẫm vào Chung Quan Bạch, bởi vì anh biết, đó cũng là yêu cầu của Chung Quan Bạch. Mà thỏa mãn yêu cầu của Chung Quan Bạch chính là yêu cầu của Lục Tảo Thu.
Rất nhiều người vì tình yêu mà chấp nhận thay đổi và hy sinh bản thân, thế nên mới được ca tụng, đôi khi người ta ca tụng tình yêu, tức là đang ca tụng loại tình cảm quên mình vì người cảm động kia, giống như đang ca tụng một đức tính tốt đẹp.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài của tình yêu.
Tình yêu không phải là một dạng hiến tế, không phải là hành động lấy mỗi bộ phận của mình đi bổ khuyết cho từng bộ phận của đối phương; tình yêu chỉ là một loại cảm giác hạnh phúc quá đỗi, là bổ khuyết cho đối phương, nhưng đồng thời cũng lấp đầy phần khuyết thiếu của chính bản thân mình.
Chung Quan Bạch nhìn gương mặt ngủ say của Lục Tảo Thu, cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ, rõ ràng người đang ở ngay bên cạnh, nhưng hắn vẫn nhớ nhung khôn nguôi.
Không biết nhìn mất bao lâu, hắn si mê ngắm đến tận khi Lục Tảo Thu tỉnh lại.
Đã qua giữa trưa, mặt trời đổi hướng.
Lục Tảo Thu vừa tỉnh ngủ, nhìn Chung Quan Bạch cất giọng khàn khàn: "Vì sao không có nắng nữa?"
Chung Quan Bạch nghe thấy thế, gần như cảm thấy bản thân mình, hoặc chính mặt trời đã làm sai rồi, muốn lập tức phải sửa chữa sai lầm, kéo mặt trời về lại chỗ cũ. Nhưng trên tay hắn không có sợi dây nào nối với mặt trời, không thể kéo nó trở về, đành ôm Lục Tảo Thu nói: "Chúng ta đi ra ngoài phơi nắng đi. Từ chỗ này ra ngoài, vừa tản bộ vừa tìm chỗ ăn cơm trưa. Em đảm bảo, trên đường đi toàn bộ mặt trời đều là của anh...... Em cũng là của anh."
Chung Quan Bạch đang mải mê miêu tả cảnh tượng tốt đẹp kia, bỗng nhiên nhận ra có chỗ nào sai sai.
"Khoan đã." Hắn nhìn qua đồng hồ, giật bắn mình, "Bây giờ đã qua giờ cơm trưa rồi......"
Lục Tảo Thu tặng cho Chung Quan Bạch một nụ hôn khẽ: "Có phải đói bụng rồi không, vì sao không gọi tôi dậy?"
"Không không không......" Chung Quan Bạch nói, "Master Lục, anh đáng yêu vô cùng, có lẽ là do em quá yêu anh, vì thế nên...... đã bỏ quên mất một bạn nhỏ không đáng yêu bằng ngồi chờ trong quán bar rồi."