Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 1: Người đàn ông đeo mặt nạ bạc



“Cô gái, cô dự định chọn anh chàng đẹp trai nào?” Phục vụ hỏi.

Diệp Phi cong cong khóe môi, “Rẻ nhất bao nhiêu tiền?”

“1000 tệ. Ưu đãi đặc biệt.” Phục vụ trả lời.

Diệp Phi thiếu chút nữa theo phản xạ có điều kiện hỏi, có mua 1 tặng 1 không?

“Cái đó, có rẻ hơn nữa không?”

“Trai đẹp chỗ chúng tôi đều là trai đẹp cao cấp, đảm bảo eo tốt, chân tốt, gì cũng tốt!” Phục vụ nói

“Ha ha, đẹp trai cũng là do chỉnh hình đẹp.” Diệp Phi chê bai nói.

“Vậy cô định ra giá bao nhiêu?” Phục vụ có vẻ mất kiên nhẫn rồi.

“100 tệ có được không?” Diệp Phi phát âm không tự tin.

“Hửm, cô đùa đấy à? 100 tệ đòi tìm trai chỗ chúng tôi. Cửa ra vào đằng kia, “ Phục vụ quay người hướng tới vị khách khác, đến nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Phi nữa.

Sâu trong hành lang truyền đến những tiếng cười yếu ớt của đàn ông.

Hừm! Diệp Phi chỉ thiếu nước nổ tung phổi, không có tiền đều bị đàn ông coi thường.Ánh mắt cô nhìn trúng người đàn ông đeo mặt nạ bạc, trên mặt nạ khắc đồ đằng, là bị hủy dung nhan rồi hay xấu quá?

Trời ạ, bản thân đã như vậy rồi còn dám cười người khác?

Nếu không phải cô phải hủy trinh tiết của mình, cô còn lâu mới đến chỗ này tìm đàn ông.

Cô đứng lên hướng phía đàn ông đi tới, “ Cười cái gì mà cười, chưa nhìn thấy tìm đàn ông bao giờ sao?”

“Nhìn thấy tìm đàn ông rồi, nhưng chưa thấy bỏ 100 tệ để tìm đàn ông, cô gái, cô có biết đây là nơi nào không?” Người đàn ông mặt nạ bạc lắc nhẹ ly rượu thủy tinh trên tay, lười biếng xem nhãn hiệu rượu vang, tà mị lại kiêu ngạo.

“Tôi chỉ có 100 tệ.” Diệp Phi giải thích.

“Không có tiền còn muốn tìm đàn ông, cô rốt cuộc là đói khát đến mức nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ bạc khinh thị nói.

Diệp Phi co rút khóe miệng, “Anh cho rằng tôi muốn? Tôi là phụ nữ, bọn họ dù có không lấy tiền vẫn không thiệt!”

“Bọn họ ra ngoài là để kiếm tiến không phải để sưu tập phụ nữa, chẳng lẽ sưu tập 7 người phụ nữ có thể triệu gọi thần rồng?” Người đàn ông lạnh giọng nói.

Khóe môi Diệp Phi co rút, gặp qua cái mồm độc, chưa gặp qua mồm độc như này!

“Coi như anh giỏi! Đáng đời anh bị hủy dung nhan đeo mặt nạ kinh doanh không tốt!” Cô không khách khí chê bai.

Rất rõ ràng, những người phục vụ đó giới thiệu kinh doanh cho soái ca khác, căn bản không quản người ngồi trong góc này.

Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông co rút, nói anh ta bị hủy dung nhan thì thôi, còn nói anh ta là bán thân!

“Tôi không cần đến kiếm tiền của phụ nữ!”

Ánh mắt Diệp Phi lóe lên, “Anh kiếm tiền của đàn ông? Hóa ra anh là gay.”

Người đàn ông xém chút bị rượu sặc chết, “Cô đang tìm chết!”

“Tôi chỉ tìm đàn ông, không tìm chết. Anh bao nhiêu tiền 1 đêm? Bỏ đi, chính là anh đi!” Diệp Phi kéo cánh tay người đàn ông đi về phía phòng đơn, cơ thể to lớn của người đàn ông so với người phụ nữa khoa trương trước mặt cao hơn hẳn 1 cái đầu, hoàn toàn không hiểu người phụ nữ nhỏ có gan to cỡ nào lại dám kéo cánh tay anh ta.

Có điều dám mắng anh ta là bán thân, còn là gay, xem anh ta ngược chết nha đầu này như nào?

“Nhắm vào chủ ý của tôi, cô tìm sai đối tượng rồi.”

“Tôi chỉ dùng đồ của anh 1 lát, anh coi tôi là đàn ông được rồi.” Diệp Phi đem người đàn ông đẩy vào 1 căn phòng đơn, không chú ý đến ánh mắt ngược đãi của người đàn ông.

Ngón tay người đàn ông nâng cằm cô gái lên, giống như thượng đế nhìn xuống, “ Tôi đối với loại phụ nữ như cô không hứng thú. Biết điều xin lỗi tôi, nếu không tôi cho cô sống không bằng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.