Cô muốn nói với Mộ Thương Nam cho cô vào, lời đã tới cửa miệng thì lại bị chính mình nuốt vào trong, Mộ Thương Nam sẽ cho cô vào sao?
Cô hoàn toàn không chắc chắn, người đàn ông này trước giờ quyết đoán lạnh lùng vô tình, nên nói rằng cô ở bên cạnh anh nhiều năm, trước giờ không cảm nhận được sự ấm áp của anh, mãi mãi vẫn là dáng vẻ lạnh như băng đó.
Cô cắn răng bước ra phòng họp, nếu như bị Mộ Thương Nam từ chối thì ở trước mặt của Diệp Phi cô càng khó xử hơn!
Cửa phòng họp đóng lại, cô vội vã báo tin cho người cô Thiên Huệ biết, “Diệp Phi đang ở chỗ Mộ Thương Nam, cô tìm cách đưa nó đi đi!”
“Cái gì? Sao nó lại ở đó?” Thiên Huệ hỏi.
“Còn hỏi cái gì? Mau tìm cách đem nó đi! Đúng rồi, tuyệt đối đừng để Mộ Thương Nam biết là con nói với cô, phải làm thật tự nhiên, giống như vô tình đụng phải vậy. Còn có tấm hình phóng đãng của nó với anh ấy tải lên mạng nữa!” Thiên Tịnh dặn dò.
“Cô biết rồi, cháu xem cô là ngốc à? Bây giờ cô sẽ up tấm đó lên ngay!” Thiên Huệ nói.
Trong phòng họp, ngón tay của Diệp Phi lướt trên bàn phím như trên phím đàn theo thanh âm của Mộ Thương Nam, chữ chạy trên màn hình máy tính như mây bay nước chảy, hoàn toàn là ghi chép song song.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy rợn rợn, chẳng lẽ Mộ Thương Nam đang nhìn cô?
Sau đó, cô lại thấy mình quá ngốc, Mộ Thương Nam là bạn trai của Thiên Tịnh, làm sao mà nhìn cô được?
Được rồi, cô thừa nhận mình thuộc tuýp chú trọng ngoại hình, nhìn thấy đàn ông đẹp thì sẽ ngây ra, đương nhiên dạng cực phẩm như Mộ Thương Nam…lòng cô lại cuống cuồng lên.
Khóe mắt của Mộ Thương Nam nhìn cô như có như không, cổ áo của chiếc đầm liền hơi lộ ra xương quai xanh của cô, phía trên có một dấu hôn màu đỏ mà anh rất quen thuộc…
Mộ Thương Nam ngây ra, đây là lần đầu tiên mà anh mất tập trung trong lúc họp, “Ừm, bộ phận tiếp theo.”
Anh ra hiệu cho vị giám đốc tiếp theo bắt đầu báo cáo, may mà có tốc ký ghi chép lại song song với lời nói, sau khi tan họp anh có thể giở ghi chép ra để xem lại.
Anh dập tắt suy nghĩ của mình lại, tiến vào trạng thái cuồng công việc thường ngày của anh.
Diệp Phi ban đầu cảm thấy bản thân đã làm qua công việc tốc ký, hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này, nhưng mà bây giờ có chút khó khăn rồi. Trong cả một phòng họp, tiếng Anh tiếng Trung đan xen lẫn nhau, thỉnh thoảng còn có giám đốc người Pháp phát biểu thêm vài câu nữa.
Tiếng Anh của cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi, nhưng mà tiếng Pháp là cô tự học, nhìn thì có thể hiểu, nhưng mà để tốc ký cùng lúc với lời nói thì còn có chút thua kém, hơn nữa nội dung mà họ đang họp còn có dự án thi công đa quốc gia nữa, rất nhiều danh từ chuyên ngành về kiến trúc mà cô không thành thục lắm.
Ba tiếng đồng hồ trong phòng họp, cô chỉ cảm thấy tay của mình đánh máy tới sắp chuột rút rồi, còn bộ não thì trong tình trạng căng thẳng cao độ, có cảm giác tê dại như não bị thiếu máu vậy.
Mộ Thương Nam tuyên bố tan họp xong, Diệp Phi đánh xong con chữ cuối cùng, ghi chép trong cuộc họp được in ra, cô thở mạnh một cái, suýt chút nữa là ngão nhào xuống ghế rồi.
Mộ Thương Nam cầm lấy ghi chép đọc lướt qua nhanh như gió, cầm bút ký tên của anh, sau đó sải bước bước ra khỏi phòng họp.
Những viên chức cấp cao khác đều ký tên xong, lần lượt bước ra khỏi phòng họp.
Diệp Phi động đậy hai vai một chút, đi theo anh ra khỏi phòng họp.