Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 121



45121.Câu nói của Cung Trạch Vũ làm mọi người kinh ngạc, trong lúc người khác kết hôn thì làm gì có ai nói muốn cưới cô dâu chứ?

Mộ Thương Nam ôm cô chặt hơn nữa, giống như giây tiếp theo cô sẽ nhào vào lòng của Cung Trạch Vũ vậy.

“Vậy chỉ e là Cung gia phải đoạn tử tuyệt tôn rồi, bởi vì cả đời này tôi và Diệp Phi sẽ không ly hôn! Cảm ơn tình địch như anh vẫn luôn để mắt tới vợ của tôi, như vậy thì tôi càng yêu cô ấy hơn!” Anh nhìn cô gái nhỏ của mình, “Em yêu, chúng ta đi chụp hình với quan khách, sau đó dự tiệc.”

Tay anh giữ chặt eo của cô, dẫn cô bước từng bước xuống bục, không cho cô phản kháng.

Diệp Phi chỉ cảm giác eo của mình bị anh ôm tới đứt rồi, cô nhìn gương mặt bị thương của Cung Trạch Vũ, sự áy náy càng tăng thêm, không phải vì cô, Cung Trạch Vũ sẽ không bị Mộ Thương Nam đánh tới thảm thương như vậy, càng không bị Mộ Thương Nam làm nhục!

“Khi nãy anh gạt tôi, cho dù tôi không đồng ý, anh cũng không cản được Cung Trạch Vũ.” Cô hỏi anh.

“Nếu anh không gạt em, em sẽ nhào vào Cung Trạch Vũ để lấy anh ta à?” Mộ Thương Nam lạnh lùng hỏi.

“Tôi không lấy anh ấy, không lẽ lấy anh? Anh chỉ là đang trả thù tôi? Người anh yêu là Thiên Tịnh, chứ không phải tôi?” Diệp Phi chất vấn.

Đáy lòng Mộ Thương Nam lạnh lẽo, “Em cảm thấy anh chỉ đang trả thù em? Ha ha, vậy thì coi như trả thù em đi, cho dù anh có trả thù như thế nào, em cũng chỉ có thể chịu đựng thôi!”

Cô không nhìn thấy hôn lễ anh chuẩn bị cho cô, không nhìn thấy váy cưới anh chuẩn bị cho cô, không nhìn thấy đôi giày thủy tinh anh chuẩn bị cho cô, cô chỉ nhìn thấy vết thương mà Cung Trạch Vũ chịu vì cô!

Váy cưới phải đặt may, anh thuần thục nói số đo của cô, bao gồm những số đo chi tiết, thậm chí cả size giày là do anh dùng gang tay để đo.

Anh bù đắp tất cả nỗi khổ của cô, để cô mang giày thủy tinh lấy anh, họ có thể sống hạnh phúc như hoàng tử và công chúa.

Vậy mà cô chỉ cảm thấy anh đang trả thù cô! Cô đồng ý lấy anh chỉ vì bảo vệ mạng sống cho Cung Trạch Vũ!

Anh đưa cô tới biển hoa, cùng chụp hình với tất cả mọi người, để mọi người chụp lại cảnh anh và Diệp Phi kết hôn, mong sao tất cả người trên thế giới đều biết Diệp Phi là vợ của anh!

Cung Trạch Vũ xém tí bóp nát bó hoa cưới, chung quy anh vẫn muộn một bước, bỏ lỡ dịp may với Diệp Phi, anh nhìn cô đi ngang qua mình nhưng không có sức lực để cướp cô về.

Tiếp đó, khóe môi anh nở một nụ cười mê hoặc, kết hôn thì sợ gì, chỉ là trên danh nghĩa thôi, ai có thể có được trái tim Diệp Phi thì mới là người đàn ông của Diệp Phi!

Anh căm phẫn nhìn Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam, anh tưởng anh lấy Diệp Phi thì có thể yên ổn rồi sao?

Tôi sẽ cho anh biết, ai mới là người đàn ông của Diệp Phi!

Diệp Phi cảm thấy bản thân như hình nộm biết cử động, bị anh kéo tới đây chụp hình với tất cả mọi người.

“Bảo bối, chúc mừng chị!” Thủy Tinh chạy lại ôm Diệp Phi, cho cô một cái ôm thật lớn.

“Thủy Tinh! Lâu quá không gặp! Em khỏe chứ?” Diệp Phi nhìn Thủy Tinh, hai người bạn thân đã lâu không gặp, Thủy tinh bị Bắc Minh gia cấm túc, không cho bước ra khỏi phòng nửa bước.

Thủy Tinh cười khổ sở, mỗi ngày cô bị nhốt trong phòng, mỗi ngày đều đối diện với gương mặt lạnh của Bắc Minh Phong, còn phải nhìn Lăng Tuyết và Bắc Minh Phong ân ái đủ trò với nhau, cho dù cô là thần tiên cũng bị ngược chết rồi!

“Em tốt mà! Mỗi ngày trừ ăn ra thì ngủ, sống hạnh phúc như heo ấy, chị xem em mập ra rồi này!”

Còn có thể nói sao nữa, cô không muốn Diệp Phi lo lắng, chuyện của Diệp Phi cũng đủ phiền phức rồi.

“Mập ra rôi, em sống tốt thì chị yên tâm rồi” Diệp Phi kéo tay Thủy Tinh, đã không còn cầu mong Bắc Minh Phong cho Thủy Tinh hạnh phúc rồi, chỉ cần Bắc Minh Phong có thể để Thủy Tinh yên ổn trong hai năm này rồi để Thủy Tinh đi, cô cảm thấy đây chính là hạnh phúc lớn nhất của Thủy Tinh.

“Yên tâm đi! Chị, hôm nay chị kết hôn, cười một cái đi!” Thủy Tinh nhéo mặt Diệp Phi một cái, chỉ là tay cô vừa mới chạm vào Diệp Phi thì đã bị Mộ Thương Nam đánh rồi.

“Đừng đụng vào người phụ nữ của tôi!” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói, phụ nữ cũng không được, anh nghĩ anh bệnh thật rồi, nhìn thấy Diệp Phi bị bất kì ai chạm vào anh đều không thoải mái, giống như người khác đụng vào tâm can của anh vậy!

“Khỉ thật! Mộ tổng, anh ngang ngược quá rồi? Tôi với bạn thân ôm nhau thì sao?” Thủy Tinh lên tiếng.

Tay cô bị ai đó kéo về lại, lưng đập vào bờ ngực của người đàn ông, “Em ôm người phụ nữ của người khác làm gì? Em cũng không phải đồng tính!”

Ngữ khí của Bắc Minh Phong có phần tức giận, Thủy Tinh đối với ai cũng tốt, chỉ không tốt với mình anh, đối với Thủy Tinh anh còn không có sức hấp dẫn bằng phụ nữ nữa!

Thủy Tinh chỉ cảm thấy não hai người này ngược đời quá, bệnh quá rồi!

Cô xoay người thì nhìn thấy Lăng Tuyết đang đứng bên cạnh Bắc Minh Phong, thật là phu xướng phụ tùy, cho dù Bắc Minh Phong đi tới đâu thì bên cạnh đều có Lăng Tuyết.

Cô nhếch méo cười lạnh, “Nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ chơi les, đàn ông thì có gì vui? Người nào người nấy khác gì ngựa đực đâu, dị tính chẳng qua là vì sinh nở thôi, đồng tính mới là yêu thật sự, Bắc Minh công tử chưa nghe qua sao?”

Trời ạ, Bắc Minh Phong giữ cô lại thì cô sẽ làm anh tức chết, hai năm sau cô rời khỏi Bắc Minh gia, tiện thể tức chết Bắc Minh Phong, kết cục này quả thực hoàn mỹ!

Mặt Bắc Minh Phong giật giật, không ngờ Thủy Tinh thật sự động tới việc chơi đồng tính!

Mẹ kiếp, phụ nữ ai chả như nhau, lên giường sẽ sướng sao?

Điêu thật, anh đường đường là đàn ông, tình địch lại là một người phụ nữ!

“Thủy Tinh, em giỡn mặt à!” Anh lạnh lùng nói.

“Ha ha ha! Bắc Minh công tử, ngày nào cũng chơi với phụ nữ anh không thấy chán à? Hôm nào đổi thành đàn ông thử xem, đều nói là chơi một lần thì sẽ nghiện, từ đó không còn gì khác có thể thu hút anh được nữa.” Ngón tay Thủy Tinh chọc vào ngực anh, không thể khiến anh tức chết cũng phải bẻ cong anh, xem xem bọn họ ai ngược ai!

Cô nghĩ tới Bắc Minh Phong bị bẻ cong, từ đó mê muội nam sắc, Lăng Tuyết sống cuộc đời của góa phụ, thì rất sảng khoái!

Cảnh tượng này quá đẹp rồi phải không?

Bắc Minh Phong xém chút bị cô làm cho tức chết giữa bao nhiêu người, vợ của anh cho anh tìm đàn ông?

Ý nghĩ bóp chết cô đều có hết rồi!

“Đi với anh!” Cánh tay to lớn của anh kéo Thủy Tinh đi, bị cô làm xấu mặt hết rồi!

“Anh Phong, anh đừng trách chị, chị ấy thẳng tính nên không ngăn được lời nói, anh nắm như vậy sẽ làm đau chị ấy đó!” Lăng Tuyết nói.

Nhìn thấy Bắc Minh Phong kéo Thủy Tinh, cô ta liền tức giận, cô cố gắng trở thành người hiền lương thục đức ở Bắc Minh gia, trước giờ Bắc Minh Phong không nhìn lấy cô một lần nào, còn Thủy Tinh ngày ngày oán hận anh, ngày ngày chọc Bắc Minh Phong tức chết, người đàn ông này có lúc nào động tới một ngón tay của Thủy Tinh chứ?

Không những không đánh Thủy Tinh, còn ngủ ở phòng Thủy Tinh mỗi ngày nữa!

Thủy Tinh nghe thấy lời nói của Lăng Tuyết thì thấy buồn nôn, thật sự buồn nôn, gương mặt giả nai ngây ngô khiến cô ghê tởm tới muốn nôn.

Cô nắm ngược lấy tay của Bắc Minh Phong, “Chậc chậc, người phụ nữ của anh còn tốt với tôi hơn anh nữa! Lúc nào cũng quan tâm tôi, tôi cảm động đến khóc rồi!”

Cô quay đầu nhìn lăng Tuyết, ngón tay lướt trên gương mặt nhỏ đáng thương của Lăng Tuyết, “Bảo bối, cô tốt với tôi quá, có phải cô yêu tôi rồi không? Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cô hài lòng, chúng ta yêu thương nhau, chơi bách hợp nhé!”

Cô hôn lên môi Lăng Tuyết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.