Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 230



45230.Anh đứng dậy, thân hình cao to, từng bước ép cô gái nhỏ vào trước bàn sếp. “Tôi không đến 100g thịt, hôm qua ai nói tôi to quá, bắt tôi nhẹ một chút?” Anh cúi đầu, giọng nói khàn khàn của anh đập vào vành tai cô, mùi vị gặm nhắm xương cốt chảy xuống đến bụng anh, vì mất trí nhớ, lần này dường như là lần đầu tiên anh có cảm giác ăn thịt, khiến anh cảm thấy giống như lần đầu phá giới năm năm về trước, không kiềm chế được bản thân.

Hừm! Diệp Phi suýt nữa tức hộc máu, cô thực sự không chịu nổi mới cầu xin anh. Vậy mà, anh giống như một con sói đói, ai có thể chịu được? Sau đó, cô ngước mắt nhìn anh “Nếu không phục, cắt mang đi cân, nếu tôi nói thiếu trọng lượng tôi bù cho anh!”

Mộ Thương Nam bĩu môi, cô thật xấu xa, cô có thể đền cho anh cái gì? Đã cắt đi rồi còn có thể lắp lại được sao?

“Muốn thiến của tôi? Hận thứ đó của tôi vậy sao?”

“Tôi không những hận thứ đó của anh, tôi hận cả con người anh, không được niêm phong bệnh viện của tôi!” Diệp Phi đưa tay với lấy con dao dọc giấy trên bàn Mộ Thương Nam. “Có tin tôi sẽ làm cho anh cả cuộc đời này anh không lên giường được với phụ nữ không?” Cô uy hiếp, loại dao sắc bén nhất, chỉ cần tùy tiện động vào là có thể cắt rách ngón tay.

Ánh mắt Mộ Thương Nam quyện lấy cô “Cho cô cơ hội, cô không cắt được của tôi, coi như cô thua, tôi sẽ cắt của cô”.

Diệp Phi ngơ ngác. Anh cắt cái gì của cô? Cô đâu có phải đàn ông. Nhưng cơ hội tốt như này, cô không do dự dùng lực đâm con dao xuống.

Tay anh lập tức nắm được cổ tay cô, với võ công của anh, Diệp Phi có luyện cả đời cũng không làm anh bị thương được. Bàn tay to lớn của anh ghì chặt tay cô, giật lấy con dao trong tay cô, cơ thể anh tiến lên ép cô lên bàn của sếp, dao dọc giấy ép vào ngực cô.

“Vừa nãy nói rồi, nếu như cô không cắt được của tôi, tôi sẽ cắt cô”.

Diệp Phi căng thẳng nhìn tay anh, anh muốn cắt ngực của cô? Một lúc sau, cô không tìm được mạch suy nghĩ của anh, đừng nói anh cầm dao, cho dù anh không cầm dao, cô cũng không đánh bại được anh! Nhưng anh không hề cho cô thời gian để phản ứng, dao dọc giấy trượt lên áo cô, tốc độ nhanh cắt vào hai vết dao, làm cô sợ hét ra tiếng. Nhưng, không có đau đớn như cô nghĩ, chỉ là cơ thể cô lạnh đi.

“ Đồ biến thái đáng chết!” mặt cô xấu hổ đỏ bừng bửng chửi rủa anh.

Anh cắt rách quần áo của cô, thịt của cô lòi ra khỏi chỗ rách, cô đưa tay che lấy ngực mình, nhưng lại bị tay kia của anh nắm lấy hai cổ tay cô, bẻ hai cánh tay cô ra đằng sau.Tư thế đáng xấu hổ, như này thịt của cô càng lộ ra nhiều hơn.

“Đồ biến thái đáng chết! Không được nhìn!” Cô giận giữ hét lên, người đàn ông mất trí 5 năm rồi, nhưng việc này của anh ta còn biến thái hơn ngày trước.

“Không cho tôi xem, là muốn tôi hôn à?” Mộ Thương Nam giọng khàn khàn nói. Anh cúi đầu hôn lên ngực cô, so với việc đó, anh thích hôn hơn. Nhưng, tay của anh cũng không yên được, dao dọc giấy trượt lên váy cô.

“Á! Đồ khốn nạn! Tên háo sắc!” Cô chửi ra tiếng, cô không hiểu anh sao lại làm được, có thể cắt quần áo trên cơ thể cô, mà không chạm đau vào da cô. Nhưng mà trên dưới đều lộ ra, trái tim cô tan vỡ, trước đây làm các kiểu với anh, hai người cũng chưa từng chơi những việc kích thích như này. Bị liệt, mất trí có thể thay đổi tính nết sao? Tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng đâu rồi?

“Cô hét càng to, tôi càng vui, so với việc hôm qua cô mê muội bắt phục tùng, kĩ thuật của tôi còn kém xa” Mộ Thương Nam nói kiểu đùa giỡn. Anh thích cảm giác này, từng phút từng giây chứng minh anh là người đàn ông bình thường. Diệp Phi cắn chặt môi, cô tức phát điên rồi “Anh dám động vào tôi, có tin tôi cắn chết anh không?” Hôm qua bị anh cưỡng hiếp, hôm nay có chết cô cũng không để anh động vào. Cô không khách sáo thò đầu cắn vào hầu anh, nếu như có thể cắn chết anh, sau đó lấy mạng của Thiên Tịnh và Thiên Huệ, cô có thể không cần mỏ vàng đen! Đau nhói cuộn lấy thể xác và tinh thần Mộ Thương Nam, cô liều mạng cắn, nhưng, anh không biết tại sao, rõ ràng có người muốn giết anh, anh lại muốn đưa tay ra ôm lấy cô. Anh chỉ cảm thấy bản thân có xu hướng chịu đựng ngược đãi! Tay anh ôm chặt lấy cô, một cảm giác quen thuộc, cuộn lấy trái tim anh.

“Rất thích cắn tôi sao? Nếu như ngày ngày cô để tôi lên giường với cô, ngày nào tôi cũng phê chuẩn cho cô cắn tôi!”

Diệp Phi suýt chút nữa tức hộc máu, cô bỏ anh ra, nhìn cổ của anh chảy máu “Tôi không phải chó, anh gỡ niêm phong bệnh viện của tôi, tôi sẽ không tính toán việc anh cưỡng hiếp tôi!”

“Cô chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi có thể gỡ niêm phong bệnh viện của cô! Cần bệnh viện để khởi nghiệp thì mau chữa khỏi bệnh cho tôi” Mộ Thương Nam nói.

“Anh có bệnh gì?” Diệp Phi trợn mắt nhìn anh, cô không cảm thấy anh có bệnh gì?

“Tôi không thể có cảm giác” Mộ Thương Nam nói ra căn bệnh khó hiểu.

Họng cô tanh tanh, suýt nữa bị a chọc cho tức hộc máu “Mộ Thương Nam, anh như vậy mà là không thể có cảm giác sao? Anh lừa ai vậy?” Cô tức giận hét lên, hận không thể một dao chém chết anh, hôm qua anh giày vò cô một đêm, anh bảo là không thể có cảm giác?

“Trước những người phụ nữ khác tôi đều không thể có cảm giác, bệnh này, cô phải chịu trách nhiệm chữa khỏi cho tôi” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói, anh không nói dối, cơ thể anh chỉ có cảm giác với cô.

Trán Diệp Phi nhăn lại nếp nhăn đen trán, rõ ràng anh muốn lợi dụng cô.

“Bệnh này không dễ chữa, giá rất đắt”

“Bao nhiêu tiền? Tôi đưa” Mộ Thương Nam nói.

“Giá là bản đồ mỏ vàng đen. Dùng bản đồ mỏ vàng đen đổi lấy hạnh phúc cả đời anh. Nếu không cho dù anh ngồi trên đống tài sản của cả thiên hạ, đến phụ nữ cũng không động vào được, anh có phải là đàn ông không?” Diệp Phi cố ý lăng mạ anh.

“Bản đồ mỏ vàng đen, tôi không biết ở đâu” Mộ Thương Nam giải thích. Không phải chỉ Diệp Phi hỏi, sau khi anh tỉnh, mẹ anh và Thiên Tịnh cũng hỏi, nhưng anh mất trí, không biết bản đồ ở đâu.

“Anh không biết ở đâu thì ai biết? Anh lừa ai?” Diệp Phi tức giận hét lên.

Sau khi anh tỉnh lại, Liễu Họa nói với anh, Thiên Tịnh là vợ anh, mà Thiên Tịnh đã có thai, anh sắp có con trai rồi. Anh không biết là vì mất trí hay làm sao, anh không có cảm giác với Thiên Tịnh, nhưng sau khi đứa bé được sinh ra, anh xét nghiệm DNA của Mộ Dã, thực sự là con của anh, do vậy, anh ngầm đồng ý sự tồn tại của Thiên Tịnh.

Diệp Phi mím môi “Bản đồ mỏ vàng đen anh có thể từ từ nghĩ, trước tiên hãy gỡ niêm phong bệnh viên của tôi, bằng không tôi đảm bảo anh sẽ hối hận.” Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng, đưa tay ra kéo lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh, tay kia của cô, cởi áo anh ra, giống như không chờ được nữa, cởi quần áo anh...........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.