Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 239



Yết hầu của Mộ Thương Nam hơi chuyển động, không thể không nói, lúc cô gái nhỏ bảo cởi quần xuống, ngữ khí rất có khí phách.

“Tay nghề khá thành thục nhỉ, có phải rất thường cởi quần cho đàn ông hay không?”

Sắc mặt Diệp Phi trắng bệch, chết tiệt, người đàn ông mà cô nhìn thấy qua từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình anh.

“Phải rồi, nhìn phòng khám, không cởi quần thì làm sao khám?” Không phải là muốn cô xem vết phỏng của anh sao? Cô xem một chút, cho anh mau mau cút khỏi đây!

“Tại sao lại chọn nghề này? Rốt cuộc cô thiếu đàn ông tới cỡ nào?” Mộ Thương Nam cởi quần xuống rồi hỏi.

Nghĩ đến người phụ nữ này, sau này mỗi mỗi đều khám cho đàn ông thì anh đã muốn hủy diệt tất cả mọi thứ rồi.

Gương mặt của Diệp Phi giật giật, cô chỉ là chưa thuê bác sĩ thôi, hơn nữa cô có muốn khám đâu, là do hôm đó anh xông vào.

“Tôi có thiếu đàn ông hay không thì liên quan gì anh? Mộ Thương Nam, sao anh quản rộng quá vậy hả? Đã kéo da non rồi, vết sưng đỏ cũng bớt rồi, thoa thêm mấy ngày thuốc nữa là được rồi.” Cô lấy hộp thuốc ra quăng trước mặt anh, “Tặng anh đó, khỏi cảm ơn, anh có thể cút rồi!”

Mộ Thương Nam không thèm bắt lấy thuốc, “Tôi không phải khám vết phỏng, là khám bệnh bất lực không sinh được.”

“Con trai của anh đã năm tuổi rồi, anh gạt ai hả?” Diệp Phi lớn tiếng nói.

“Sau khi tôi mất trí thì không thể làm được chuyện của đàn ông nữa, không phải đã nói với cô rồi sao? Mau khám lại lần nữa cho tôi đi.” Mộ Thương Nam nói.

“Lần trước đó của anh mà gọi là không làm được chuyện đàn ông à?” Diệp Phi suýt chút tức ói ra máu, cô sắp bị anh giày vò chết rồi.

“Lần trước cô đã chữa khỏi cho tôi một lần rồi, cho nên lần này tiếp tục tìm cô khám nữa!” Mộ Thương Nam nói rồi kéo tay của cô gái nhỏ, “Thoa thuốc cho tôi, sau đó kiểm tra phản ứng cơ bản của tôi, cô học y mà, cô đáng nhẽ học qua cách kiểm tra như thế nào chứ?”

Sắc mặt của Diệp Phi cứng ngắc, cô học qua rồi nhưng cô cũng không muốn khám cho anh.

Cô cầm thuốc dốc vào miếng bong gòn, dùng nhíp gắp miếng bong gòn thoa thuốc cho anh, cô mới không ngốc đó, ai quy định không được dùng tay của mình chứ?

Mộ Thương Nam buồn bực, anh muốn để cô dùng tay, nhưng mà thuốc rất nhanh đã thoa xong rồi.

“Cô còn chưa kiểm tra mà!” Anh nói.

“Không cần kiểm tra nữa, bao năm anh không có phản ứng thì là một người phế rồi, nói trắng ra một chút thì anh chính là thái giám, tôi kê cho anh một ít kỳ nhông, dịch ếch cỏ, anh về nhà ăn thử một đợt trị liệu xem thế nào.” Diệp Phi nói dửng dưng.

Đôi môi Mộ Thương Nam bặm môi lại, không lợi dụng được cô, lại còn bị cô kê một loạt đơn thuốc rắn mối cóc nữa, anh nghe thấy mấy thứ đó thì thấy ghê tởm rồi!

Anh chắc chắn cô gái nhỏ này là cố ý!

“Những thứ đó tôi không có hứng thú ăn, tôi cảm thấy mình bị chướng ngại về tâm lý, năm đó tôi bị thương rất nghiêm trọng, dựa theo tên y học mà nói thì là chứng hậu chấn thương tâm lý, còn gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Cái tôi cần là sự khai thông tâm lý.”

Chân mày của Diệp Phi nhướn lên, “Vậy anh muốn khai thông tâm lý như thế nào chứ?”

Tay của Mộ Thương Nam nắm lấy cô, thân hình cao lớn ép cô xuống bàn làm việc, “Khai thông cho tôi như lần trước vậy đó, con trai của tôi quá nhỏ, vật đó vẫn chưa thể dùng được, tôi giúp nó thỏa mãn cho cô.”

“Cút! Tôi không cần anh...Ư...” Âm thanh chống cự của Diệp Phi còn chưa phát ra thì đã bị đôi môi của anh hôn rồi.

Anh hôn mạnh bạo, ngang ngược tiến vào khoang miệng của cô, giống như ăn mất cô vậy, cắn vào môi của cô.

Trong đầu Diệp Phi hiện lên đủ loại câu chửi rủa, đáng ra khi nãy cô nên cầm kéo cắt một nhát cho anh tàn phế rồi!

Tay của Mộ Thương Nam kéo bộ đồ trên người cô, nhìn cô hôn thằng nhóc ranh kia thì anh liền muốn hôn khắp người cô!

Đứa trẻ năm tuổi còn có sức hút cao hơn anh sao? Quả thực là đang sỉ nhục sự hấp dẫn nam tính của anh!

Anh không tin bản thân lại thua đứa con trai của mình.

Tiếng quần áo bị xé vang khắp phòng, bất luận Diệp Phi có đồng ý hay không thì cô đều bị anh chiếm hữu rồi.

Anh giống như mãnh thú phát tiết, không đợi được nữa mà muốn ăn hết tất cả mọi thứ của cô.

Tay của cô cào lên lưng anh, để lại những vết trầy trên lưng anh, anh giày vò cô thì cô cũng sẽ không để anh dễ chịu.

Nhưng mà đối với đàn ông mà nói, sự đau đớn này không không cản được anh, ngược lại càng thêm cảm giác thích thú nữa.

Mộ Thương Nam ôm lấy cô, chuyền từ bàn làm việc lên giường khám bệnh.

Loại giường khám bệnh này quả thực quá tiện dụng rồi, hai bên giường còn có giá đỡ chân, anh sắp xếp tư thế chân của cô xong thì thỏa thích thưởng thức phúc lợi của mình.

Anh đứng thì có thể nhìn thấy hết tất cả biểu cảm của cô không sót gì, bao gồm cả dáng vẻ cô dùng tay nắm chặt drap giường nữa.

Cơ thể của anh ép xuống, đầu anh dường như áp sát vào vành tai của cô, “Là tôi được hay con trai của tôi được?”

“Anh là đồ khốn, không bằng một góc của Mộ Dã!” Diệp Phi lớn tiếng nói.

“Nó có thể làm cô thỏa mãn sao?” Tay của Mộ Thương Nam bóp lấy cằm của cô, ép Diệp Phi nhìn anh, “Tôi mua xe sang trọng chục triệu cho cô, bảo đảm bệnh viện của cô ngày nào cũng đông nghẹt người, bắt đầu từ hôm nay không cho gặp Mộ Dã.”

Diệp Phi cười lạnh, “Mộ Thương Nam, anh ngoài biết tiền ra thì còn biết gì khác nữa?”

“Tôi còn biết là bây giờ tôi muốn cô!” Âm thanh ghì chặt trong cổ họng Mộ Thương Nam phát ra.

Anh sẽ khiến cô yêu khả năng trên giường của anh, sau đó không thể yêu người đàn ông khác nữa.

Diệp Phi tức đến mức cắn lên vai của anh, cắn một cách hung hăng, mặc cho mùi tanh tràn ngập trong miệng cô.

Cánh tay của Mộ Thương Nam nâng eo của cô lên, ôm cô vào lòng mình, cho cô cắn được thoải mái hơn một chút.

“Xem ra cô rất thích ăn thịt của tôi? Nếu thích thì tôi sẽ cho cô ăn nhiều một chút.” Anh hôn lên phía sau tai của cô.

Gương mặt của Diệp Phi đột nhiên đỏ lên, nghe hiểu nghĩa bóng mà anh nói, cô buông ra, “Mộ Thương Nam, người mà tôi hận nhất đời này chính là anh! Tôi mãi mãi sẽ không yêu anh!”

Gương mặt của Mộ Thương Nam giật mạnh, “Không thể yêu tôi, vậy thì phải yêu tôi.”

Chữ giống nhưng ngụ ý không giống, đã muốn cô rồi thì cô bắt buộc phải yêu anh!

Sự quấn quýt khắp phòng, trong căn phòng tràn ngập đủ loại không khí mờ ám.

Khi Mộ Thương Nam trở về căn nhà cũ của Mộ gia, Mộ Dã suýt chút nữa đã dỡ bỏ cả căn biệt thự, trong nhà khắp nơi đều là những mảnh sứ vỡ, tàn tích của đủ loại thủy tinh ngọc thạch, đến cả sofa bằng da thật cũng bị rạch vô số vạch.

Còn Mộ Dã lúc này đang ngồi trên chiếc đèn thủy tinh, đung đưa qua lại như đu dây.

“Mau xuống đây! Tiểu tổ tông của tôi ơi!” Liễu Họa gấp đến bật khóc thành tiếng, “Thiên Tịnh, con mau kêu nó xuống đi.”

Thiên Tịnh khó khăn lắm mới giật giật khóe môi, “Mẹ cũng không phải không biết, từ nhỏ Mộ Dã đã không thân với con rồi.”

Không những không thân, trước giờ Mộ Dã chưa từng gọi cô ta là mẹ, nhìn cô ta giống như người xa lạ, có lúc cô ta thật sự cảm thấy đứa trẻ này biết cô ta không phải mẹ của nó.

Đương nhiên, đâu là chuyện không thể nào, dù sao Mộ Thương Nam cũng không biết.

“Không cần để ý tới nó! Để nó tiếp tục đập phá đi, vừa hay con chuẩn bị xây lại nhà cũ, nếu nó có bản lĩnh đập thì tiết kiệm được một khoản tiền phí dỡ nhà nữa.” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.

Mộ Dã tức đến gương mặt nhỏ ửng đỏ lên, “Bố không cho con gặp Tiểu Phi Phi, con sẽ đuổi bố ra khỏi Mộ gia!”

Mộ Thương Nam còn tưởng tai mình có vấn đề nữa, “Con đuổi bố đi? Ranh con này, con còn biết ai là bố con không vậy?”

“Ha ha! Thật ngại quá bố à, ông nội và ông cố chỉ định con là người thừa kế trong nhà rồi, cho nên không liên quan gì tới bố, bố chỉ là làm công cho con mà thôi!” Mộ Dã cười gian.

“Vậy à? Người đâu, chuyển đồ trong nhà đi, cả nhà đến sống ở biệt thự của ta, ở đây để nó làm trò đi!” Mộ Thương Nam ra lệnh.

“Uầy! Ai bảo con chỉ sinh có một đứa chứ, nếu con sinh thêm vài đứa thì Mộ Dã cũng không bị ông cố nuông chiều tới như vậy! Mẹ thấy con và Thiên Tịnh mau chóng sinh thêm một đứa nữa đi! Mẹ làm chủ đây, tối hôm nay hai đứa bắt buộc phải ngủ chung phòng!” Liễu Họa ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.