Trong đôi mắt Mộ Thương Nam hiện lên ánh nhìn tức giận lạ thường, anh đi thẳng ra ngoài cửa phòng.
“Mộ Ly, cậu trốn bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao?” Anh xuýt xoa nói.
“Ha ha, anh họ, cái gì gọi là tôi trốn bao nhiêu năm nay, tôi chỉ là không thích tranh chấp, sống những tháng ngày ung dung tự tại trong năm năm thôi. Phi Phi, nhớ anh rồi phải không? Qua đây đi!” Mộ Ly đưa tay về phía Diệp Phi.
Mộ Thương Nam một tay giữ chặt lấy Diệp Phi, không cho cô có cơ hội với về phía Mộ Ly, “Diệp Phi là vợ của tôi, cô ấy sẽ không đi tìm cậu đâu!”
Mộ Ly nhướn chân mày yêu kiều của mình lên, “Vậy sao? Vợ của anh? Nhưng mà năm năm nay, cô ấy là vợ của tôi! Phi Phi, có phải như vậy không? Em nói cho anh ta biết, chúng ta có phải là vợ chồng không?”
Ánh mắt của anh ta lấp lánh nhìn Diệp Phi, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Tim của Diệp Phi đập mạnh trong lồng ngực, cô nhìn thấy được sự đe dọa của Mộ Ly, Thiên Thiên của cô vẫn còn trong tay của Mộ Ly, cô không thể làm trái lại lời của Mộ Ly được.
Đôi môi của cô run rẩy từng hồi, khó khăn lắm mới phát ra chữ được, “Phải. Mộ Thương Nam, tôi và Mộ Ly là vợ chồng. Anh buông tay đi, tôi phải đi tìm Mộ Ly.”
Cô quay ra phía sau giật mạnh tay mình, Thiên Thiên, Thiên Thiên của cô, tay kia của cô cầm chặt lấy bản đồ, cô có thể dùng bản đồ này đổi lấy Thiên Thiên ngay lập tức rồi!
Tay của Mộ Thương Nam nắm chặt tay của cô gái nhỏ, “Em nói cái gì? Em và Mộ Ly là vợ chồng? Em muốn phạm tội trùng hôn sao? Đừng quên rằng, chúng ta đã lấy giấy hôn thú rồi!”
“Chúng ta đi lấy giấy hôn thú, nhưng mà lần đầu tiên kết hôn, chúng ta sớm đã thỏa thuận ly hôn rồi, còn lần kết hôn này, chúng ta có thỏa thuận rằng chỉ cho đến khi tôi cầm được bản đồ mà thôi, bây giờ tôi có thể cầm lấy thỏa thuận đi ly hôn rồi.” Diệp Phi nói.
Cô lấy trong túi ra bản thỏa thuận có chữ ký của Mộ Thương Nam, không tin Mộ Thương Nam có thể nuốt lời!
Mộ Thương Nam lấy từ trong túi ra giấy hôn thú của mình, “Vậy thì xin lỗi nha cục cưng, bây giờ chúng ta vẫn còn trong tình trạng kết hôn lần đầu. Trước giờ chúng ta chưa ly hôn bao giờ, không biết lấy đâu ra tái hôn chứ? Điều kiện không thành lập, cho nên bản thỏa thuận này là vô hiệu, còn trong năm năm nay thì em mỗi ngày đều là vợ của anh – Mộ Thương Nam.”
Anh mở giấy hôn thú ra cho Diệp Phi xem, vốn dĩ không có đi lãnh giấy hôn thú mới nào cả, giấy hôn thú này vẫn tồn tại.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn thời gian cấp giấy ghi trên tờ hôn thú, “Sao lại có thể, không phải chúng ta ly hôn rồi sao? Anh còn kết hôn với Thiên Tịnh nữa!”
Trong đầu cô rối loạn, tuy là trước giờ cô chưa tận mắt nhìn thấy Mộ Thương Nam ký tên lên thỏa thuận ly hôn, nhưng mà bản thỏa thuận đó cô đã ký rồi.
Cũng có nghĩa là, chỉ cần Mộ Thương Nam ký tên lên thì sẽ có hiệu lực, bất cứ lúc nào Mộ Thương Nam cũng có thể đem bản thỏa thuận đi làm giấy ly hôn.
Sau đó cô khẳng định mình đã ly hôn rồi, bởi vì Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh là trong tình trạng hôn nhân, cô không ly hôn, bọn họ làm sao kết hôn được?
Mộ Thương Nam bật cười lạnh lùng, “Trước giờ anh chưa từng nói anh và Thiên Tịnh đã kết hôn, em nhìn thấy hôn lễ của bọn anh sao? Hay là nhìn thấy giấy hôn thú của bọn anh? Anh chưa từng ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn mà em viết, không biết là chúng ta ly hôn bằng cách nào vậy?”
Diệp Phi nhìn thấy con gái của mình, trên người bé gái mặt một chiếc đầm công chúa màu hồng, đầu thắt hai bím tóc, trên hai bím tóc thắt miếng vải đính thủy tinh và dải ren, đáng yêu giống như một thiên thần nhỏ vậy.
“Thiên Thiên! Mẹ là mẹ của con đây!” Cô không kiềm được kêu lên, từ lúc sinh con ra, cô vẫn chưa gặp qua con gái của mình, đều chỉ nhìn qua video và ảnh chụp.
Đôi mắt to to của Thiên Thiên lấp lánh lấp lánh, lông mi dài như cánh quạt, ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng nõn của cô bé, vừa nhìn thì đã thấy có nét từ bé rồi.
“Em gạt anh sao? Không phải em nói không có quan hệ gì với Mộ Ly sao? Làm sao lại có đứa nhỏ được?” Anh một tay bắt lấy cô vào lòng mà chất vấn.
Trong lòng Diệp Phi khổ sở, cô có thể nói đứa nhỏ là của anh, không phải của Mộ Ly được sao?
Đứa nhỏ ở trong tay của Mộ Ly, cô biết sự độc ác tàn nhẫn của Mộ Ly, chỉ cần Mộ Ly không vui thì Thiên Tịnh của cô sẽ mất mạng!
Cô cắn chặt môi mình, hoàn toàn không tìm được lời nào để nói.
“Phi Phi, nói cho anh ta biết, làm sao mà có Thiên Thiên đi? Nghĩ đến vì đứa trẻ này, anh cũng chịu không ít cực khổ mà! Đứa con là do em sinh ra, nhưng mà anh không có công lao thì cũng có khổ lao chứ?” Mộ Ly trêu chọc cô gái nhỏ.
Anh ra nói không sai mà, đứa nhỏ là do Diệp Phi sinh ra, nhưng mà để bảo vệ đứa con anh cũng chịu không ít cực nhọc, phải biết là Diệp Phi mang thai sinh đôi, anh ta thật sự dùng hết những kiến thức học cả đời mới giữ lại được hai đứa trẻ đó.
Đương nhiên sau đó đứa bé gái ra đời, anh cũng là một tay nuôi lớn nó, không hề để Diệp Phi vất vả đụng một ngón tay nào cả.
Trong lòng Diệp Phi quặn thắt, Mộ Ly đáng chết nói ra những lời như vậy, chính là cố tình khiến Mộ Thương Nam hiểu lầm hai người họ có quan hệ rồi, đứa trẻ là của anh ta!
“Sao không nói gì nữa, nói gì đi chứ!” Mộ Thương Nam không bỏ cuộc mà hỏi tiếp.