Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 7: Trách nhiệm



Một chiếc khăn ướt được chìa đến trước mặt Diệp Phi.

Đôi mắt to tròn của Diệp Phi chớp chớp, không hiểu ý của người đàn ông này.

Mộ Thương Nam cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô, chọn chức năng “Gương” rồi lại đưa đến trước mặt cô.

Diệp Phi giật mình. Cô nhìn chính mình trong màn hình điện thoại, khuôn mặt bẩn thỉu, nước mắt và đất cát quyện hóa thành bùn, mái tóc rối bù như một đống rơm và trên đó còn vương vấn một vài chiếc lá rơi.

Ôi giàng ơi! Cô nhanh chóng xoay người lại, lau mặt bằng khăn ướt và chải chuốt lại mái tóc.

Cô sắp khóc vì sự ngu ngốc của bản thân mình mất, vậy mà cứ nghĩ là người ta nhìn mình cơ đấy.

Choáng, chắc chắn là nhìn cô rồi, cái dáng vẻ nhếch nhác của cô như thế này chỉ khiến người ta nhìn cô như nhìn thấy quái vật thôi.

“À đúng rồi, tổng giám đốc Mộ, anh đến trường học để làm gì vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Tôi đến tìm bạn gái của tôi, nhưng quên mất là cô ấy đã nghỉ hè rồi.” Mộ Thương Nam trả lời.

Đáy lòng Diệp Phi chợt chết lặng. Cô âm thầm khinh thường bản thân mình. Nghĩ cái gì vậy, Diệp Phi, mày đâu còn là trinh nữ, với cái xuất thân như thế này mà còn đòi trồng cây si với tổng giám đốc lớn nữa cơ à? Nằm mơ đi!

Chiếc xe hơi đỗ trực tiếp vào trong gara dưới tầng hầm của Tập đoàn Mộ thị. Cô đi theo người đàn ông đến thang máy đi thẳng lên văn phòng Tổng giám đốc.

“Trong phòng nghỉ có phòng tắm, đi tắm đi. Hai mươi phút nữa bác sĩ sẽ tới.” Mộ Thương Nam ra lệnh.

Diệp Phi gật đầu, bước vào gian phòng nghỉ, bộ dạng này mà không tắm một phát thì đúng là chẳng dám gặp ai.

Khổ nỗi cơn đau từ vết thương khiến cô sờ một chút thôi cũng thấy đau run rẩy.

Khó khăn lắm mới tắm rửa sạch sẽ xong, cô phát hiện ra một vấn đề, cô mặc đồ gì bây giờ?

Quần áo của cô đều bị bẩn hết rồi, trên váy còn có vết máu nữa.

Cô nhìn chiếc áo choàng tắm trên mắc treo quần áo, có lẽ đành phải mượn tạm chiếc áo choàng tắm của anh mà mặc đỡ thôi.

Áo choàng tắm dành cho nam nên kích cỡ rất to, cô mặc xong chiếc áo dài quết đất.

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc áo choàng trắng, khuôn mặt thanh tú của cô ấy có đôi mắt màu vàng kim, đúng là khuôn mặt trái xoan điển hình, tóc cô ấy được buộc gọn gàng phía sau đầu, toát ra sự giỏi giang không thể miêu tả được thành lời.

“Xin chào bác sĩ Sở. Tôi là Diệp Phi.” Diệp Phi hâm mộ nhìn vị nữ bác sĩ kia, đây cũng là nghề nghiệp mà cô mơ ước đấy.

“Hãy cởi áo choàng tắm ra, nằm trên giường để tôi khám.” Sở Nhiễm nói.

Khuôn mặt Diệp Phi trắng bệch đầy bối rối, quấn áo choàng tắm nằm lên giường. Dù cho có là nữ bác sĩ khám đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Sở Nhiễm đeo gang tay y tế, nháy mắt: “Em mặc quần áo thì tôi khám kiểu gì được đây? Em không phải bị chảy máu sao?”

Cô vừa nói vừa vén vạt áo choàng tắm của Diệp Phi, nhìn thấy vết thương của cô bé, liền hít một hơi lạnh: “A?”

Trong phòng làm việc của Mộ Thương Nam, một đống văn kiện cần ký ở trên bàn. Thế nhưng hôm nay anh không có tâm trạng, xem qua mấy phần văn kiện liền dừng lại, thân thể tựa lưng vào ghế ngồi.

Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ. Thật ra thì những hình ảnh cần xóa đều đã xóa rồi, đêm qua là cô nhóc kia tự tìm chết, anh không có bất kỳ trách nhiệm gì.

Hơn nữa, Nhiếp Hạo đã điều tra ra toàn bộ thông tin liên quan đến cô. Cô là con gái nhà họ Diệp, em họ của Thiên Tịnh. Việc anh không nên làm nhất là mang cô trở về.

Hồi lâu, cửa phòng nghỉ mở ra, Sở Nhiễm đi ra.

“Cô gái này là chuyện gì xảy ra? Phụ nữ của anh à?”

Môi mỏng của Mộ Thương Nam phát ra tiếng: “Nhặt trên đường, có kẻ muốn bán cô ấy cho hộp đêm.”

“Tôi còn thấy kỳ quái đây. Ông cụ nhà anh không phải để cho anh kết hôn với Thiên Tịnh sao, làm sao anh lại phát thú tính mà muốn một người phụ nữ khác!” Sở Nhiễm nói.

“Cô ấy thế nào?” Mộ Thương Nam hỏi.

“Ngày hôm qua cô ấy bị cường bạo, trên người có nhiều vết thương bị ngược đãi. Hôm nay lại vận động kịch liệt khiến miệng vết thương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Bây giờ đã sưng đến mức không thể nhìn nổi, không biết làm sao cô ấy còn có thể đi lại vững vàng được nữa. Tôi hỏi cô ấy người đàn ông tối qua là ai, cô ấy nói không biết. Có cần tôi báo cảnh sát giúp không? Người đàn ông kia thật không phải người!” Sở Nhiễm mắng to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.