Chân mày Mộ Thương Nam trầm lại, “Nhiếp Hạo, đi thông báo, tôi và Mộ Lạc Lạc cắt đứt quan hệ anh em, sau này Mộ Lạc Lạc và tôi không còn quan hệ gì nữa.”
Mộ Lạc Lạc hoảng hốt nhìn anh mình, “Anh, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với em? Em là em ruột của anh mà!”
“Em ruột của anh mà hại người vô tội sao? Lạc Lạc, em thay đổi rồi! Cho dù anh là anh của em, anh cũng không bao che em được! Nhiếp Hạo, đưa nó đi! Mộ gia không có đứa con gái như vậy!” Mộ Thương Nam nói.
“Phải! Tôi là nhân viên của anh, chỉ có vậy thôi! Chúng ta ngoài quan hệ công việc thì không còn quan hệ gì khác nữa.” Diệp Phi nói dứt khoát.
Mộ Thương Nam đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, tùy ý xâm chiếm lấy khoang miệng của cô.
Diệp Phi đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, tức đến mức muốn bóp chết anh, tại sao nói chuyện không hợp thì lại hôn?
Cô cắn mạnh vào môi anh, mùi máu tanh tràn ngập trên môi của họ.
Mộ Thương Nam buông bờ môi của cô ra, liếm vệt máu trên môi mình, “Quan hệ công việc? Một phần trong quan hệ công việc của chúng ta là hôn sao?”
“Nếu như em nhất định nói đây là mối quan hệ công việc, vậy thì được, đây cũng là một phần mà tôi yêu cầu, mỗi ngày bất cứ lúc nào cũng bị anh hôn!”
“Mộ Thương Nam, anh dám không nói đạo lý nữa xem? Tôi là bị ép buộc!” Diệp Phi mắng.
“Anh có thể không nói đạo lý hơn một chút nữa, em có muốn không?” Ánh mắt Mộ Thương Nam chăm chú nhìn cô gái nhỏ.
Nói chuyện không hợp thì hôn có là gì? Anh còn có thể nói chuyện không hợp thì làm ngay đây!
Diệp Phi tức đến không nói được, “Tôi không quan tâm anh muốn làm gì, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm!”
Mộ Thương Nam bóp lấy cằm của cô, “Nhớ kĩ, cho dù em làm gì đều phải đợi anh từ nước ngoài trở về rồi nói! Khoảng thời gian này, em dám có quan hệ gì với Cung Trạch Vũ, anh bảo đảm sẽ khiến Cung Trạch Vũ và cả nhà hắn ta cùng chôn chung!”
Mộ Thương Nam nhìn thấy cô gái nhỏ bước vào biệt thự rồi, anh mới bảo Nhiếp Hạo lái xe đến bệnh viện thăm Liễu Họa.
Tay của anh bóp vầng trán giữa hai chân mày, Phi Phi đợi thêm chút nữa, anh sẽ cho em biết chân tướng!
-
Trong căn phòng được dát vàng, màn hình máy tính màu vàng kim hiện lên cuộc gọi video, bàn tay của người đàn ông trung niên ấn vào màn hình.
Người đàn ông trên màn hình ngồi trên chiếc ghế xoay, quay lưng lại với ống kính.
“Bá Tước, ngay cả gặp ta mà cũng phải quay lưng lại sao?” Người đàn ông nói.
“Phải, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy ông, chủ của Ám Dạ.” Bá Tước nói ra từng chữ.
“Ha ha, cho dù cậu muốn hay không muốn gặp ta, cậu cũng nhất định phải đối diện với ta thôi! Nói đi, tìm ta có việc gì?” Chủ của Ám Dạ hỏi.
“Đã điều tra rõ ràng rồi, tấm bản đồ bảo tàng năm đó rơi vào tay người của Thiên gia, cho nên mới dem tới họa sát thân cho Thiên gia, bây giờ đã trở thành di sản của con gái Thiên gia rồi.” Bá Tước nói.