Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 84



Ông già cau mày suy nghĩ, “Cháu trai ta là ai? Cái tên hỗn đản đó, ngoài đẹp trai mội chút, có tiền 1 chút, có thế lực 1 chút, thì không còn ưu điểm nữa.”

Đỉnh đầu Diệp Phi 1 đàn chim nhỏ bay qua, ông nội còn có thể khoe cháu mình, khoe lộ liễu thêm chút nữa không?

“Vậy anh ta rốt cuộc là ai ạ?”

“Cái tên hỗn đản đó, ta nhớ không ra, không sao chúng ta không để ý đến nó. Ta có con đứa cháu gái này là đủ rồi, con không phải muốn đưa ta về nhà sao? Đi thôi!” Ông lão nói.

Diệp Phi bất lực kéo môi, xem ra ông nội thật sự coi cô là cháu gái rồi, cô đưa tay dìu ông lão dậy nhưng bị ông lão xua tay.

“Ta vẫn chưa già đến nỗi cần người dìu!” Ông lão tự thân đứng dậy, thân người thẳng tắp đi ra khỏi phòng bệnh.

Phù! Diệp Phi không nói nên lời, thể chất này đâu giống như có bệnh.

“Ông nội, con có xe, chúng ta ngồi xe đi.”

Cô chạy ra, mang theo ông già ra khỏi bệnh viện, xe của Nhiếp Hạo dừng ở đó.

Làm Diệp Phi ngỡ ngàng là, ông lão về Thiên gia tự nhiên giống như về nhà mình, cô còn lo lắng ông sẽ sợ Thiên Tịnh, kết quả là cô thật sự nghĩ nhiều rồi.

“Trời ơi! Cô, cô nhanh xem, Diệp Phi mang ăn xin về nhà!” Thiên Tịnh nhìn thấy ông lão hét to.

Thiên Huệ từ trên lầu chạy xuống, “Chính là con nói ăn xin ngồi trước cửa nhà mình?”

“Đúng vây, chính là ông ta!” Thiên Tịnh hướng về phía ông lão, hung hăng nói “Cút đi cho tôi! Ông cho rằng đây là đường phố à, cho ông tùy tiện đi dạo?”

Đầu mày ông lão trầm xuống, đột nhiên 1 chân đạp ra, đúng lúc đạp vào mồm Thiên Tịnh!

“A!” Thiên Tịnh lùi sau vài bước ngã xuống đất.

“Ông dám đánh người! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!” Thiên Huệ vội vàng chạy qua đỡ Thiên Tịnh, bảo người làm báo cảnh sát, bà ta thấy Nhiếp Hạo ở đây, không dám lại gọi người làm động tay nữa.

Diệp Phi cong môi, thật muốn cho ông lão tràng pháo tay bảo tốt “ Đóng cửa thả Nhiếp Hạo”

“Dạ!” Mấy bảo tiêu lập tức đóng cửa.

Nhiếp Hạo cười đi qua “Tôi xem ai dám báo cảnh sát? Đừng xấu hổ, muốn báo cảnh sát thì ra đây, chỗ tôi có điện thoại.”

Người làm từng người một bị dọa lùi lại sau, Nhiếp Hạo cười so với khóc còn khó nhìn, bọn học sao dám báo cảnh sát, tìm chết à?

Cổ họng Thiên Huệ tức đến tanh ngọt “Các người quá đáng rồi, đây là nhà tôi!”

“Con là con gái mẹ, cũng là nói, đây là nhà con, con đưa 1 người về nhà ở, mẹ, mẹ không cần phản ứng lớn vậy chứ?” Diệp Phi nói.

“Đúng vậy nha, còn là mẹ ruột mà? Ta nhìn thế nào cũng không giống.” Ông lão nói.

Mặt Thiên Huệ trắng bệch “Sao không phải mẹ ruột? Tôi chính là mẹ ruột của Diệp Phi, con gái tôi đem người về nhà ở không vấn đề, nhưng không thể mang ăn xin! Coi nhà tôi là cơ quan từ thiện sao? Tôi ở đây không phải viện phúc lợi!”

“Ăn xin không được sao?Ta muốn cùng cháu gái ta ở cùng nhau, sau này ta không cần ăn xin nữa!” Ông lão trầm giọng nói.

“Mẹ kiếp! Đúng là đồ hạ tiện thì tìm đồ hạ tiện, Diệp Phi tuyệt đối phù hợp ăn xin!” Thiên Tịnh cay nghiệt nói.

“Thật ghê tởm! Lại còn mang ăn xin về nhà, vật dĩ loại tụ, Diệp Phi chính là tiện nhân lẳng lơ!” Lời nói của Thiên Huệ từ kẽ răng bật ra.

Nếu không phải bọn họ không đánh lại Nhiếp Hạo và ông lão, bọn họ sớm đã xé xác Diệp Phi rồi.

Khóe miệng Diệp Phi nói ra, “Sau này ông ấy là ông nội tôi, không phải ăn xin! Ông ấy ở đây, các người còn dám bất kính với ông ấy, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Ông ta là ông nội cô? Cô biết ông ta tên gì không?” Thiên Huệ quát tháo nói.

Diệp Phi bị hỏi tâm khẩu tắc nghẽn, cô còn không biết.

“Ta tên Thành Thành, sau này con gọi ta tiểu Thành Thành.” Ông lão nói.

“Ông nội Thành” Diệp Phi trịnh trọng nói.

“Không phải ông nội Thành, là tiểu Thành Thành, ta càng ngày càng thích cô rồi, sau này cô là bạn ta!’ Thành Thành nói.

“Khứa khứa! Diệp Phi, cô cũng đủ hèn, cùng ăn xin làm bạn, thảo nào, cô cũng là loại tiện nhân tùy tiện bị trai bao nằm lên!” Thiên Tịnh mỉa mai nói.

Sắc mặt Diệp Phi lạnh lùng, “Câm mồm chó cô lại, ban nãy bị đá không đủ sao? Ông ấy là ông nội tôi!”

“Tôi mới không tin! Không chừng là tình nhân già của cô, viện trợ quen biết à? Phục vụ cho lão già, cô cái gì cũng ăn được!” Thiên Tịnh hung hăng nói.

Diệp Phi tức đến mặt biến đen “ Cô con mẹ nó mới viện trợ đó!”

Tay Thành Thành xua “Đừng ồn, xem xem người ta Phan Kim Liên, không thích trực tiếp hạ độc chết, Võ Tắc Thiên không phải cũng nói à, có thể chơi lưu lại chơi, không thể chơi trực tiếp giết, ồn ào!”

Thiên Tịnh và Thiên Huệ hít 1 hơi khí lạnh, đây là muốn giết bọn họ ư?

“Ông muốn giết người?”Thiên Huệ bị dọa lên tiếng.

“Giết người phạm pháp, bảo bảo sợ sợ.”Thành Thành nói.

Thiên Tịnh thở phào nhẹ nhõm “Đúng vậy, tôi thấy ông cũng không có gan đó.”

“Nhưng mà giết súc sinh thì không giống rồi, chưa nghe qua giết súc sinh phạm pháp!” Thành Thành đột nhiên con mắt lanh lợi, đuôi mắt già nua đó bật ra ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Ánh mắt quá sắc bén dọa Thiên Tịnh không dám nhìn ông lão.

Diệp Phi chỉ thiếu nước cười thành tiếng, cô còn lo lắng ông lão bị Thiên Tịnh và Thiên Huệ bắt nạt, không ngờ Thành Thành đến rồi hoàn toàn đàn áp Thiên Tịnh Thiên Huệ.

“Ông nội, con đưa ông đến phòng khách,” Cô đưa tay kéo cánh tay Thành Thành, ông lão này làm cô có cảm giác được ông nội yêu thương. Cô thật lòng coi ông là ông nội cô.

“Gọi là tiểu Thành Thành, chúng ta là bạn bè, cô quên rồi.”Thành Thành nói.

“Được, tiểu Thành Thành, chúng ta lên lầu.” Diệp Phi mang theo ông lão thoải mái đi lên cầu thang, đi chọn phòng.

“Đây đều là phòng gì? Bé như vậy là để người ở sao? Ta muốn phòng này.” Ngón tay Thành Thành chỉ phòng của Thiên Huệ và Diệp Minh.

Bây giờ phòng này được Thiên Huệ nhường cho Thiên Tịnh rồi, dù sao không nỡ Thiên Tịnh ngủ ở phòng kho dưới cầu thang, Thiên Huệ và Diệp Minh chuyển sang phòng khách ở.

“Không được! Đây là phòng của tôi!” Thiên Tịnh lập tức hét lên, đã bị cướp phòng 1 lần rồi, giờ lại bị cướp nữa sao?

“Bây giờ là của tôi rồi! Tiểu Phi Phi, gọi con chó sói con nuôi lại đây, đóng cửa thả chó!” Thành Thành noí.

Mặt Diệp Phi co rút, không dám tính độ ám ảnh tâm lý của Nhiếp Hạo, thật coi Nhiếp Hạo là chó rồi!

Cô cười cười với Nhiếp Hạo, “ Đừng đau lòng, anh tuyệt đối là vật phẩm tốt nhất, giá trị nghìn vạn!”

Tim gan nhỏ đáng thương của Nhiếp Hạo nước mắt ròng ròng, giá trị nghìn vạn cũng là chó có được không, anh ta muốn làm người! Người! Ao ao ~

Anh ta đem mấy thủ hạ bước lên thang máy, “ Giống như ngày hôm qua đều ném đi sau đó dọn đồ dùng mới vào.”

“Đừng ném! Đừng ném! Tôi tự mình chuyển!” Thiên Huệ vừa kêu vừa xông vào, hôm qua Nhiếp Hạo đem đồ bọn họ loạn ném, làm hỏng không ít trang sức của Thiên Tịnh, bà ta không muốn trang sức của mình cũng hỏng!

Bà ta đem theo người làm của mình, đè nén 1 bụng lửa, đem đồ trong phòng dọn ra ngoài.

Diệp Phi, cô đợi đấy! Tôi đây đi tìm Liễu Họa đến, không tin không thu thập được Nhiếp Hạo!

Không cần biết là ông lão ăn xin này, Diệp Phi hay Nhiếp Hạo, bà ta muốn những người này đều bị đuổi ra ngoài đánh chết!

Diệp Phi bố trí ổn thỏa cho ông lão, dặn dò Nhiếp Hạo làm cơm, liền rời khỏi biệt thự của Thiên gia đi tới cửa hàng của mình.

Điện thoại của Thiên Huệ quả nhiên hiệu nghiệm, bà ta gọi 1 cuộc điện thoại, Liễu Họa liền đồng ý đến giúp bag ta đánh người đuổi đi!

Thiên Tịnh bưng 1 bát nước lạnh đi vào phòng dội lên người ông lão, “ Cút! Phu nhân của Mộ gia sắp đến rồi, tôi đợi xem ông chết như nafo1”Trong ánh mắt già nua của ông lão vụt qua tia lanh lợi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.