Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 10



“Bạch Trí, sao lại không nói chuyện?” Phong Quang nghiêng đầu hỏi hắn, nhưng lập tức lại ngọt ngào cười nói: “Quên đi, anh không nói lời nào cũng tốt.”

Hai tay cô nâng mặt hắn, hơi hơi cúi người, một nụ hôn mềm dịu dừng lại trên khóe môi hắn.

Cảm xúng Bạch Trí lập tức ngừng lại.

Một cái hôn khẽ rất nhanh chấm dứt, cô cười đứng vững. “Lần nào cũng đều do em chủ động, thân là một cô gái em cảm thấy thật khó nói a.”

“Cô cái gì cũng đừng làm sẽ không khó nói nữa.”

Bạch Trí lạnh lùng nói xong, chuẩn bị đứng lên thì đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng la to: “Cẩn thận!”

Phong Quang nhắm hai mắt cúi thấp người ôm chặt lấy hắn, đem đầu của hắn bảo vệ trong ngực mình, cùng lúc động tác của cô vừa mới xong, một cái chậu hoa liền nhah chóng rơi xuống bên cạnh họ vỡ tan thành trăm mảnh.

Đầu của một người đàn ông ló ra từ cửa sổ lầu bốn của tòa cao tầng, “Xin lỗi, không có đập lên đầu của hai người chứ!?”

Phong Quang buông Bạch Trí ra, ngửa đẩu chống tay tức giận nói: “Chú à, ông chăm sóc hoa thì cẩn thận một chút không được à, biết tôi là ai không hả? Đập một cọng tóc của bản tiểu thư ông cũng đền không nổi!”

“Thật sự xin lỗi, không cẩn thận làm nó rơi xuống.” Người trên lầu khẩn thiết xin lỗi.

“Ông!... Ai, anh đừng kéo em đi!” Phong Quang còn muốn cùng ông chú vụng về kia ầm ỹ vài câu, kết quả Bạch Trí bên cạnh lại kéo tay cô đi, cô phát hiện xung quanh mình tập trung một đống người, được rồi, cô đã biết tại sao hắn lại kéo mình đi rồi.

Nhưng mà đi thì đi, hắn lại không nói gì từ nãy đến giờ làm cô hoảng sợ.

“Nè, Bạch Trí, anh sao lại không nói chuyện, không lẽ bị dọa sợ sao? Anh đừng có sợ, hồi nãy còn có em mà, em sẽ bảo vệ anh thật tốt…” Cô còn chưa nói xong đã bị người đàn ông dùng lực đẩy mạnh vào ngõ nhỏ, lưng dựa lên bức tường lạnh lẽo, cô không tự chủ rụt người lại một chút.

Vừa ngẩng đầu, Bạch Trí đặt tay chống lên vách tường, đem cô vây lại trong lòng… Khoan đã, cái hình ảnh này hơi quen thuộc thì phải, không phải chính là tư thế của nam nữ chính hôm qua ở vách tường trong ngõ nhỏ sao?

Sắc mặc Phong Quang có chút vi diệ, hơi hơi trượt xuống muốn từ dưới cánh tay hắn đi ra ngoài, nhưng tay kia của người đàn ông có lực mà nắm lấy cổ tay cô làm cho cô muốn động cũng không thể động.

Nhất là giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn thật làm cho người ta sợ hãi.

“Bạch, Bạch Trí, anh sao vậy?” Tuy nói Phong Quang vì hoàn thành nhiệm vụ mà không thiếu mạo hiểm chọc hắn, nhưng đến thời điểm này cô vẫn còn cảm thấy hoảng loạn, trước đây chuyện nam phụ hóa đen đã từng xuất hiện, mức độ khó khăn của nhiệm vụ liền tăng lên cấp bậc khác.

Bởi vì không chỉ đơn giản làm mục tiêu tấn công chiếm đóng thích cô, còn phải làm mục tiêu tấn công chiếm đóng cảm thấy hạnh phúc.

“Đại tiểu thư buồn chán thì chơi trò yêu đương.” Ánh mắt Bạch Trí u ám, hắn để sát mặt vào nàng một phần, “Lại muốn liều mạng như vậy sao?”

“Anh nói cái gì vậy? Em đã nói là em muốn ở bên anh, em không phải vì nhàm chán cái gì mà chơi đùa.” Giọng của cô dính phải cơn tức, cho dù vì nhiệm vụ thì mỗi một lần cô cũng thật sự cho vào tình cảm chân thật của chính mình.

Bạch Trí giống như nghe phải một loại chuyện cười, cười nhạo một tiếng, “Thích tôi? Hôn phu Hạ tiểu thư nhưng là Tống Mạch đại danh lừng lẫy, tôi chẳng qua chỉ là một cái thư ký nho nhỏ mà thôi, đáng giá để cô yêu sao?”

“Anh cũng chỉ đơn giản dựa vào thứ nông cạn như vậy đánh giá một người sao?”

Hắn ngừng lại, “Không thì sao?”

“Tốt, cứ dựa theo anh nói lấy cái đó làm thước đo đánh giá con người, nhưng cái giá trị này trong mắt mỗi người đều khác nhau, trong mắt em, anh chính là một vật báo vô giá, anh dựa vào cái gì cho rằng bản thân không như vậy?” Nói xong lời cuối cùng, cơn tức của Phong Quang cũng hoàn toàn nổi dậy, cô cực kỳ thấy phiền chính là đem giá trị của bản thân hạ thấp xuống không đáng một đồng, cô biết Bạch Trí là vì từ chuyện xảy ra lúc nhỏ mới chất chứa tâm tư tự ti, loại cảm xúc tự ti u ám này trước mắt người thích hắn hoàn toàn không quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.