Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 107



Làm sao mới có thể khiến cho Lý Tất từ bỏ việc nhìn chằm chằm An Đồng đây?

Phong Quang tự hỏi vấn đề này cả một ngày, chẳng sợ Mục Thiên Trạch cố ý đến khiêu khích cô, cô cũng không hề quan tâm, Mục Thiên Trạch hát kịch một người chốc lát cũng thấy không có ý nghĩa gì, vì thế liền bỏ xuống tính tình không ngoan ngoãn như bình thường mọi ngày, nằm úp sấp xuống bàn ngủ.

Giữa giờ, Phong Quang còn đang cắn bút cau mày nhíu chặt, Phương Nhã Nhã bên cạnh xán lại, cẩn thận hỏi một câu: “Bạn học Hạ và An học trưởng hiện tại… là đangquen nhau sao?

“Đúng vậy.” Phong Quang quay đầu, thấy Phương Nhã Nhã cười sán lạn, “Tôi và An Đồng hiện tại là người yêu, bạn có ý kiến?”

“không… Mình đương nhiên không có ý kiến.” Phương Nhã Nhã vội vàng xua tay, “Bạn học Hạ xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với An học trưởng.”

“Ý của bạn là chỉ có mặt mình xứng đôi với anh ấy?”

“không không không, mình không có ý này, mình chỉ là nói một phương diện mà thôi, Bạn học Hạ bề ngoài xinh đẹp, tâm hồn thực sự rất phong phú.”

“Ha? Vậy bạn nói một chút, mình có biểu hiện nội tâm phong phú như thế nào?”

“Cái này… cái đó…” Phương Nhã Nhã vắt hết óc, thật đúng không nghĩ ra được một chuyện có liên quan đến Phong Quang cùng nội tâm phong phú!”

Mục Thiên Trạch còn đang ngủ bỗng nhiên xen vào, một cái cốc gõ lên đỉnh đầu Phương Nhã Nhã, “cô ngốc à, nhìn không ra cô ấy cố ý trêu đùa cô sao?”

“A? Bạn học Hạ…” Phương Nhã Nhã nhìn Phong Quang, đều quên luôn đánh trả cáicốc đầu của Mục Thiên Trạch.

Phong Quang “Cắt” một tiếng, “Nhàm chán.”

cô cầm lấy cặp sách, lập tức đi ra khỏi phòng học.

Phương Nhã Nhã đứng lên, “Bạn học Hạ, bây giờ còn chưa tan học đâu!”

“Mình không thoải mái, cầu xin lớp trưởng nói một tiếng với chủ nhiệm lớp cho mình.” Phong Quang vẫy vẫy tay, đi mất không thấy bóng dáng đâu.

Mục Thiên Trạch bỗng nhiên thấy vị trí tổ thứ hai của mình tràn ngập nguy cơ, Hạ Phong Quang đối với chuyện đến trưởng quả thật còn thong dong hơn so với cậu, dù sao, cô trở về cũng để đi gặp An Đồng…

Mục Thiên Trạch thật đúng là đã đoán sai, Phong Quang không phải đi tìm An Đồng,cô đi tìm một người cô đáng ra sẽ không tìm gặp.

Trong quán cà phê, Lý Tất đã chờ từ sớm, nhìn thấy người thong dong đến chậm, hắn cũng không có thần sắc bất mãn gì, đối với Phong Quang hắn vẫn đối đãi như một tiểu bối, bởi vậy cũng bao dung hơn một phần, “Đột nhiên liên hệ tôi ra đây, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“không sai.” Phong Quang ngồi đối diện hắn, gọi phục vụ một ly cappuccino, cô quơ quơ cái thìa trong ly, thuận miệng nói: “Đáng tiếc tôi cũng không phải tới bàn chuyện An Đồng với ông.”

“Vậy cô muốn nói gì với tôi.” Lý Tất cà lơ phất phơ, “Chẳng lẽ cháu gái muốn chú đây giảng dạy bài tập?”

“Đương nhiên không phải, tôi hôm nay đến là muốn bàn chuyện có liên quan đến ông.”

Lý Tất khựng lại một chút, “Tôi có chuyện gì đáng để cô nói tới?”

Phong Quang từ trong túi đem ra một cặp hồ sơ, cô không mở ra, “Chỗ này có tư liệu về một người, tên là Mạnh Phi.”

Biểu tình Lý Tất chớp mắt ngưng đọng, thân mình cứng ngắc.

“Tôi biết ông điều tra Mạnh Phi đã muốn bảy năm, chỉ là ông không có chứng cớ, thế lực sau lưng hắn không đơn giản, cho dù ông tra xét bảy năm cũng chỉ tra được vài thứ không đến nơi đến chốn.”

Lý Tất rốt cục khôi phục trấn định, hắn nhìn kỹ Phong Quang, “cô làm sao biết chuyện này.”

Hạ Triều không có khả năng để cho con gái mình tiếp xúc với việc nguy hiểm như vậy.

Phong Quang không đáp, chỉ nói đến chuyện khác, “Mạnh Phi người này, thích thông qua việc tra tấn phụ nữ mà đạt được khoái cảm, người chết ở trên tay hắn không có mười người thì cũng chín, tám người, trong số người bất hạnh đó, có một cô gái tên là Dương Chỉ.”

Lý Tất im lặng, bàn tay để trên bàn mạnh mẽ nắm chặt thành quyền, đâm nát lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.