Phong Quang một chút cũng không bị tầm mắt lạnh như băng của anh dọa đến, cô ôm cánh tay, nhíu mày, “Thế nào, chẳng lẽ cô ấy thật là bang chủ phu nhân của anh sao?”
“không không không, cô hiểu lầm rồi!” Triệu Tiểu Lộ vội vàng xua tay, “Tôi với anh ấy không giống như các người nghĩ đâu, tôi là lần đầu chơi game này, anh ấy là sư phụ dạy tôi chơi.”
Sư phụ? Đùa à, Trầm Vô Ngôn chưa bao giờ thu đồ đệ, huống chi lần này vừa thu lại là nữ đồ đệ! Đây là game cho phép sư đồ luyến đó!
Thật ra Phong Quang cũng không bay đi đâu xa, cô thậm chí còn chưa rời khỏi Độc vụ lâm, chỉ là cô thấy bản thân không có mặt mũi, bức thiết muốn rời khỏi chỗ đông người, còn nghĩ cô trừ bỏ Trầm Vô Ngôn chính là đại nhân vật phong vân thứ hai trong Giang hồ, vẫn luôn dùng tiền xưng bá võ lâm, khi nào thì bị người như vậy châm chọc rõ ràng, ngoài đời cũng không ai dám nói chuyện như vậy với cô đâu!
Phong Quang tức giận đá hòn đá trên đất, nghe được tiếng kêu của động vật rất nhỏ từ không xa truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn đến, bản thân nhìn thấy một con sóc ngửa mặt nằm trên đất, trong mắt còn có mấy ngôi sao đảo quanh, hiển nhiên hòn đá Phong Quang đá qua đó không khéo đập trúng con sóc này.
Sóc trong game rất bình thường, nhưng sóc trắng lại không bình thường, người có hiểu biết đều nhìn ra đây là sóc bạc, có thể dùng để luyện chế dược liệu cực phẩm.
“Hắc hắc, xem ra vận khí của mình cũng không tệ lắm.”
Phong Quang nhanh chóng chạy tới, vừa vươn tay muốn nhặt con sóc nhỏtrên đất lên, nhưng nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, có một bàn tay nhanh hơn cô nhặt lên con sóc bạc.
“Ê, tên này!” cô ngẩng đầu, trước mặt đang đứng một người chơi nam.
Hắn rất cao, thật sự gầy, một thân áo đen, dưới mũ lộ ra mộ nửa gương mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu phong phanh, nhưng hơi thở phát ra trên người biểu hiện hắn không có yếu ớt như vẻ ngoài của hắn vậy.