Hạ Triều bình tĩnh nói: “Con cùng Tống Mạch chỉ cần kết hôn là
được, con đã qua tuổi có thể ngây thơ rồi, chuyện tình cảm
không nên muốn hoàn hảo, kết hôn trước, sau kết hôn con muốn tìm đàn ông chơi đều được, nhưng đừng có lên giọng phô trương mà
làm.”
“Con không phải cùng Bạch Trí chơi đùa, con thích anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy.”
“Hạ Phong Quang!” Không được, không thể bình tĩnh, Hạ Triều đập
bàn đứng lên, xem ra tức giận không nhẹ. “Bạch Trí là loại
người gì, con là loại người gì hả, hắn không xứng với con!”
“Con không quan tâm anh ấy là loại người nào, con thích ảnh là được!”
“Con! Hôn sự của con và Tống Mạch là mẹ con trước đây định ra,
con bây giờ muốn giải trừ hôn ước với cậu ta không sợ làm mẹ
con thất vọng sao?” Lại nữa lại nữa, mỗi lần cãi nhau ầm ỹ,
Hạ Triều đều thích đem người mẹ đã qua đời của Phong Quang ra
nói.
Phong Quang không cam lòng yếu thế, “Mẹ con làm sao biết Tống
Mạch trưởng thành thành cái dạng gì, cha biết rõ là Tống
Mạch không phải là người đàn ông tốt, còn muốn con gả cho hắn, cha không làm mẹ thất vọng à!?”
Mẹ Tống Mạch của mẹ cô là bạn tốt, vì thế khi Phong Quang sinh ra hai nhà liền định mối hôn sự này, nhưng khi Phong Quang còn
nhỏ, mẹ cô nhiễm bệnh qua đời thì cũng không có cơ hội nhìn
thấy Tống Mạch đã trưởng thành thành một người đàn ông không
thể cho con gái bà hạnh phúc.
Môi Hạ Triều run run, hơn nửa ngày mới nói ra một câu đầy đủ, “Con thật sự không muốn cưới Tống Mạch?”
“Phải.”
“Được.” Hạ Triều nhìn gương mặt kiên định của con gái, trầm
giọng nói: “Chỉ cần con cam đoan có thể giải trừ hôn ước mà
không làm ảnh hưởng lợi ích của Hạ thị, cha sẽ không quản
chuyện kết hôn của con, chỉ cần… là cha nói, là con chủ động
giải trừ hôn ước mà khiến Hạ thị vì bất tín mà đứng ở đầu
sóng ngọn gió, chỗ của cha còn có vài danh sách người kế
thừa xí nghiệp, con hiểu ý ta.”
“Vậy cha có thể đừng ngăn trở việc con đi tìm bạn trai, bởi vì con nhất định sẽ làm được.” Lời thề son sắt vừa nói xong,
Phong Quang xoay người lên lầu.
Quản gia đi tới, chuyển một ly trà cho Hạ Triều, “Ông chủ, tiểu thư đã lớn.”
“Hừm, cánh cứng rắng liền muốn tự mình bay.” Hạ Triều uống
một ngụm trà, hạ một chút cơn tức, nhưng vẫn phân phó nói:
“Làm cho người ta điều tra kỹ tên Bạch Trí kia, tôi muốn biết
hắn có năng lực gì có thể khiến đứa con gái kiêu ngạo của tôi thích hắn.”
“Vâng.”
Phong Quang vào phòng liền bổ nhào lên giường mềm lớn, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một lát, cô cầm lấy di động để đầu giường
tìm được một dãy số, bấm một cái tin nhắn chuyển đi: Em đã
nằm trên giường rồi, chuẩn bị ngủ nha, anh cũng nghĩ ngơi sớm
một chút.
Qua vài phút, bên kia mới nhắn lại một cái tin ngắn: Ngủ ngon.
Phong Quang cười ôm lấy di động, cô đã nói rồi, cho dù là đá tảng cô cũng có thể khiến nó nóng lên.
Cửa cao ốc công ty Trát Nam, buổi sáng hôm nay cũng là một ngày rất bình thường vô vị, Tống Mạch lôi kéo Thu Niệm Niệm xuống
xe, Thu Niệm Niệm biểu tình rõ ràng là không tình nguyện, mà
cái này khiến ddaij gia Tống Mạch lại càng không vui, đối với
hình ảnh xuất hiện của bọn họ, nhân viên công ty Trát Nam đã
nhìn quen nhưng không thể trách.
“Thu Niệm Niệm, đừng quên em hiện tại là nô lệ của tôi, làm nô
lệ, chủ nhân mang theo em đi ra ngoài thì em phải cảm thấy vinh
hạnh mới đúng.”
Thu Niệm Niệm muốn hắn bỏ tay ra khỏi tay mình nhưng không được, “Nếu anh không uy hiếp ông chủ chỗ tôi làm công đuổi việc tôi,
tôi sẽ thật sự cảm ơn anh.”
“Làm nô lệ của tôi, một tháng tiền lương so với em làm công một năm còn nhiều hơn, em còn bất mãn cái gì?”
“Ít nhất người ta sẽ không một câu liền kêu tôi nô lệ, anh là đồ con lợn da trắng.”
Tống Mạch không thể nén giận. “Thu Niệm Niệm!”