Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 120



“Này, hai người các người tình chàng ý thiếp đủ chưa, có phải nên hướng người qua đường vô tội nằm cũng trúng đạn là tôi xin lỗi một cái không?”

Người đàn ông quay đầu, nhìn cô gái xinh đẹp cao ngạo trước mặt, nhíu mi nói: “Hạ Phong Quang, là cô.”

“A a, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là Thẩm Vật Ngôn anh nha.” Dứt lời, Phong Quang có ý tứ khác hàm xúc nhìn cô gái bên người anh, “Thế nào, hôm nay cô cố ý đụng tôi, là để báo thù hôm đó tôi hắt nước lên người côà?”

“không phải, cô Hạ!” Triệu Tiểu Lục vội vàng phủ nhận, cô gấp đến độ nước mắt đều rơi ra, “Tôi không phải cố ý đụng vào cô, tôi xin lỗi với cô, thực xin lỗi.”

Thẩm Vật Ngôn đem Triệu Tiểu Lục chắn sau người, một loại hơi thở vương giả không thể địch nổi phát ra, “Hạ Phong Quang, nơi này không phải tập đoàn Hạ thị, cô thu liễm lại đi.”

“Thu liễm? Thu liễm cái gì?” Phong Quang cười lạnh, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo hứng thú đến tận xương, “Thẩm Vật Ngôn, lúc trước tôi khôngphải chỉ cẩn thận đổ ly nước lên người cô ấy sao? anh nhưng đánh bản tiểu thư một cái tát, bản tiểu thư lớn như vậy còn chưa từng bị ai đánh qua, hôm nay cô ấy đụng vào tôi, anh có chính nghĩa dồi dào như vậy, sao lại khôngtát một cái qua đó đi?”

Lạnh lùng trên mặt Thẩm Vật Ngôn không chút thay đổi, “Tiểu Lục khôngphải cố ý đụng cô.”

“cô ấy không cố ý? Ngày đó tôi cũng nói tôi không phải cố ý, anh sao lạikhông tin tôi?”

“cô với cô ấy không giống nhau.”

Khóe miệng Phong Quang cười châm chọc, “Đúng vậy, tôi là không chuyện ác nào không làm, đại tiểu thư kiêu ngạo ương nganh, cô ấy là trong sáng đáng yêu, thiên sứ thấu hiểu lòng người, chậc, Thẩm Vật Ngôn, anh đã thíchcô ấy đến vậy, có bản lĩnh thì giải trừ hôn ước với tôi đi!”

Biểu tình trên mặt Thẩm Vật Ngôn không chút thay đổi, nhưng tay bên người anh đã nắm chặt thành quyền, anh vốn là một người giỏi về ẩn nhẫn che giấu cảm xúc, cũng chỉ có thể thông qua tứ chi của anh có một chút động tác nhỏ mới có thể nhìn ra cảm xúc của anh thay đổi.

không khí nhất thời trầm lặng, Triệu Tiểu Lục nhìn Thẩm Vật Ngôn, lại nhìn Phong Quang, trong lòng lo lắng, cảm thấy lại đi xuống như vậy cô ta liền thật sự hết đường chối cãi, “cô Hạ, mọi việc đều là do tôi không đúng, hơn nữa… Hơn nữa tôi cũng chỉ vô tình chen chân vào hai người, cô yên tâm, tôi vừa nãy đã cùng anh Thẩm nói rõ ràng rồi.”

Ánh mắt Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, che đầy sương lạnh, “Triệu Tiểu Lục.”

cô ấy không kiêng kỵ ý lạnh phát ra từ trên người anh, “anh Thẩm, em đã từng nói là em đã có người trong lòng, mòng anh đối xử tốt với cô Hạ, về sau không cần lại tới tìm em, hẹn gặp lại.”

Triệu Tiểu Lục một câu “có người trong lòng” không thể nghi ngờ vì thế mà thả xuống một trái bom, thừa dịp Thẩm Vật Ngôn hoảng hồn, cô ta dùng kungfu chạy đi nhanh như chớp.

Phong Quang bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười ngọt ngào nhưng Thẩm Vật Ngôn nghe chói tai vô cùng.

“Ha ha ha, đường đường là tổng giám đốc Thẩm Vật Ngôn, cư nhiên có ngày bị con gái từ chối, rất buồn cười!”

anh lạnh nhạt nói: “Câm miệng!”

“Chậc chậc chậc, anh không muốn biết cái người trong lòng kia trong miệngcô ấy là ai sao? Theo tôi biết thì học viện chúng tôi thế nhưng có rất nhiều soái ca đó, so với người qua tuổi ba mươi như anh, đó nhưng là thanh xuân dào dạt, hơi thở tràn đầy hoocmôn ở khắp nơi, anh không sánh bằng cũng thật bình thường.” Phong Quang thương hại lắc đầu, “Ai kêu chú đây là một lão già làm chi?”

Biểu cảm của Thẩm Vật Ngôn rốt cục thay đổi một chút, nên hình dung làm sao đây, tóm lại chính là thập phần vi diệu, mặc dù ở trên người đàn ông này trừ bỏ từ lạnh nhạt dùng để hình dung vẻ ngoài của anh, từ vi diệu này thật sự rất không hợp với anh.

Lão già thì sao, đàn ông thành thục rất có sức quyến rũ! Huống chi anh ta năm nay mới ba mươi mốt mà thôi, so với các cô chỉ lớn hơn mười ba tuổi… Phong Quang ở trong lòng sửa lại lời nói của mình, kỳ thực cô cũng là một đại thúc khống, thế nhưng vì chọc tức Thẩm Vật Ngôn, cô đúng là làm trái lương tâm mà nói lời độc miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.