Phong Quang nhìn Nhậm Ngã Hành ngồi thiền ở cạnh “thi thể” của chính mình, rất bất đắc dĩ, trắng trợn mắng chửi người không phải phong cách củacô, mà Hạ Thiên hiện tại phỏng chừng còn đang đi học cũng không thể tới cứu cô, nhưng bạn bè trong game cũng chỉ có một mình Hạ Thiên, tuy rằng người người đều gọi cô là nữ thần nhưng cô vốn có tiếng là soi mói khó hầu hạ, thật đúng là không có bạn bè thật lòng thật dạ bầu bạn, chỉ có quan hệ với những người vì lợi ích mà trao đổi mà thôi.
Đợi chút, quan hệ lợi ích?
cô nháy mắt nghĩ tới một chuyện, mừng thầm phóng ra một dãy chữ, “Nhậm Ngã Hành đại hiệp, tôi cho anh một cơ hội rời khỏi, nếu không đến lúc anh muốn chạy cũng chạy không được.”
Nhậm Ngã Hành ôm kiếm, một câu cũng không nói, giống như là một cao thủ dùng kiếm siêu thoát thế tục, Phong Quang thầm nghĩ: được, anh là cao nhân, vậy thì anh không trách được tôi, đây chính là anh bức tôi ra tay.
Phong Trần Nhất Thương nhìn trái nhìn phải, trừ Phong Quang nằm trên đất, thật đúng không còn ai khác, hắn tuy rằng không thông minh, nhưng đầu óc cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được vì sao, hắn hướng về mấyanh em phía sau la lên: “Đem vũ khí thu hồi lại đi, đây là phó bang chủ của chúng ta!”
Nhìn đến tin tức trên bảng thông tin nhân vật, Phong Trần Nhất Thương cùng mọi người phía sau là thành viên “Hắc Y bang”, nhìn lại Nhậm Ngã Hành, bảng thông tin nhân vật của hắn cũng chính là “Hắc Y bang”?
Phong Quang đã muốn quên chửi rủa cái tên không văn hóa là “Hắc Y bang” này, cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn đến Nhậm Ngã Hành lộ ra một cái mỉm cười có thể nói là “Hiền lành” với mình, ý lạnh trong lòng chợt nổi lên.