Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc Hệ thống đột nhiên bỏ rơi Phong Quang tiến vào thời kỳ ngừng hoạt động, hệ thống cũng không nói khi nào thì tỉnh lại, tuy nói trước kia hoàn thành nhiệm vụ phần lớn là do Phong Quang dựa vào năng lực bản thân, nhưng côcũng là ỷ lại hệ thống thường thường cho cô mở ra khúc mắc, bây giờ gì hay rồi, cô thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình. Từng ngày chậm rãi trôi qua, tin tức công kích Phong Quang cũng dần dầnkhông còn sục sôi ngất trời như trước nữa, thật ra là phóng viên ngồi mấy ngày không phỏng vấn được đương sự là cô, ngược lại đem chú ý chuyển tới các tin tức giải trí khác. Bọn họ đều xem nhẹ khả năng bám nhà của Phong Quang, trong lòng nghĩ cô mười ngày nửa tháng nhất định sẽ lộ diện, ai cũng không nghĩ đến cô thực sự giấu mặt, mỗi ngày sống kiểu ngồi ăn chờ chết ở biệt thự nhà họ Hạ. Luận đến trạch, Phong Quang đúng là không có đối thủ. Mà đến cuối tuần, Hạ Thiên đã lâu không thấy được tài xế chở đến chỗ Phong Quang muốn ở hai ngày, vừa thấy Hạ Thiên thì Phong Quang liền cảm thấy có chút đau đầu, nguyên nhân chủ yếu là cái em họ này quá là hoạt bát. Bề ngoài của Hạ Thiên và Phong Quang giống nhau cỡ ba bốn phần, cô ấy còn có hơn một tháng nữa là tròn mười tám, gương mặt ngọt ngào đángyêu tràn đầy nụ cười của thanh xuân, bộ dạng sức sống rất dễ dàng lây nhiễm sang những người khác, đáng tiếc Phong Quang là một người chỉ thích chơi game xem manga trạch đến chết, cho nên vừa chạm mặt Hạ Thiên cô liền cảm thấy không khí không hợp, thế nhưng Hạ Thiên hoàn toànkhông hề ý thức được điểm này. “Chị à, em muốn đến nhìn xem phòng tranh của chị.” Phong Quang học mỹ thuật tạo hình, Hạ Thiên từ lúc còn rất nhỏ đã biết được Phong Quang vẽ rất là lợi hại, nhưng đáng tiếc là Phong Quang ngoại trừ phải giao bài tập thì rất ít vẽ tranh, Hạ Thiên cảm thấy này đúng là quá lãng phí thiên phú! Phong Quang bị cô bám lấy không có biện pháp gì, chỉ có thể dẫn em họ mình đến phòng vẽ tranh, “Gần đây chị cũng chưa vẽ cái gì, em muốn xem thì xem đi.” “Oa! Cái này nhìn thật đẹp!” Hạ Thiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bức tranh, tranh vẽ một cây cổ thụ chọc trời, cành cây phía trên lần lượt thay đổi, có chút hướng xuống mặt đất, mà giữa khoảng giao nhau của nhành cây và lá cây, từng đợt ánh trăng xuyên thấu qua khe hở, chỉnh thể hình ảnh có màu sắc tối tăm, nhưng hào quang duy nhất đó, sáng ngời mà thánh thiện, cho dù nhìn không tới mặt trăng trên trời cao, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của nó. Hạ Thiên không hiểu tranh vẽ, nhưng cô cảm thấy nhìn đẹp. Phong Quang không có cảm giác gì, “Em thích thì chị đưa em là được.” “Thật sao!?” Hạ Thiên kích động hôn Phong Quang một cái, “Cảm ơn chị!” Phong Quang lau lau nước miếng trên mặt, “Khi nào em về thì mang đi, được rồi, xem cũng xem rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.” “À! Đúng rồi, chị à, em đã mấy ngày rồi không chơi game đó, chị có nhiều khoang thuyền chơi game như vậy, cho em mượn một cái login chơi nha.” Thật ra Phong Quang cũng đã ba ngày không vào game, Hạ Thiên là vì bài vở, mà cô là vì… không được, vừa nghĩ đến tên kia cô liền tức giận! Thấy Phong Quang trầm mặt thật lâu, Hạ Thiên hỏi, “Chị sao vậy?” Hôm nay vừa vặn Hạ Thiên ở đây, Phong Quang vuốt cằm nghĩ nghĩ, tròng mắt đảo qua, “không có gì, chỉ nghĩ tới chút chuyện này nọ thôi, Hạ Thiên em login trước đi, giúp chị nhìn xem có người ở Độc vụ lâm không.” “Chi vậy?” Phong Quang chột dạ, chỉ có thể lớn tiếng làm bộ như mất hứng nói: “khôngnên hỏi nhiều như vậy, em lấy tranh của chị, còn mượn khoang thuyền chơi game của chị, giúp chị làm chút việc nhỏ cũng không được à?” “Phong Quang, chị thật kỳ lạ.” Nói chúng, khi Hạ Thiên thấy tính tình đại tiểu thư của Phong Quang lại nổi lên, cô sẽ tự động chuyển đổi xưng hô thành tên Phong Quang. Phong Quang vỗ đầu cô, “Em nói xem có giúp chị đến Độc vụ lâm nhìn quakhông?” Hạ Thiên xoa xoa đỉnh đầu bị chụp, đáng thương nói: “Giúp mà, đương nhiên là giúp, ai kêu chị là chị của em chứ?”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.