Môn đại cương nhiều người học, nhưng thật sự nghe giảng bài cũng chỉ có vài người, huống chi loại môn không trọng yếu như giáo trình tin học căn bản thế này, nói chung chỉ cần sinh viên không tạo ra động tĩnh gì quá lớn, giáo viên sẽ không quản tới, bởi vậy Phong Quang và Âu Tuân nhỏ giọng trao đổi cũng chỉ đổi lấy một cái thoáng nhìn cảnh cáo của giáo viên trênbục giảng.
Phong Quang phẫn nộ buông bút ngồi xuống, làm bộ như chăm chú nhìn bảng đen, nhìn không chớp mắt.
Ngón tay Âu Tuân tựa như lơ đãng mà xẹt qua hai chữ cô viết xuống trêngiấy, cậu mặt không thay đổi đem vở cất vào trong ba lô, tiếp theo cậu rất tự nhiên mà mở sách trên bàn ra, coi như nghiêm túc mà nghe giảng, trừ bỏ việc tay cậu để trên sách từ đầu tới cuối đều không có lật qua trang khác…
“không có khả năng đâu, cậu ất đối với giáo viên có liên quan đến tin học và chương trình học khác đều xem thường, hơn nữa giáo viên này cũng khôngphải mỹ nữ gì, cậu ấy tới nghe giảng để làm gì ta?”
“Âu Tuân anh ấy, luôn có chút kỳ lạ.” Ánh mắt Triệu Tiểu Lộ ảm đạm, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô có phiền phức đều có thói quen tìm Âu Tuân, mà bất luận là chuyện gì Âu Tuân cũng sẽ giúp cô, cô coi Âu Tuân là một người anh tốt nhất của cô, nhưng mà gần đây, anh ấy đối với cô giống như ngày càng lạnh nhạt.
Quách Minh không thể để một cô gái có bộ dạng đau lòng, cậu lập tức nói sang chuyện khác, “không phải là sửa máy tính sao? không có cậu ta thìkhông còn ai sao? đi, anh giúp em sửa!”
Giờ phút này Quách Minh đã hoàn toàn quên vừa nãy vì tạo cơ hội cho Âu Tuân và Triệu Tiểu Lục, cậu đã nói bản thân không biết sửa…