Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc Phong Quang cái gì cũng không để ý đi đến thang tháng, nhưng còn chưa đi tới thang máy thì góc hành
lang có một cô gái lao ra lập tức đụng vào cô, may mà cô kịp
đỡ tường nên không bị ngã sấp xuống. “A, thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!” Thu Niệm Niệm cúi người xin lỗi, nàng vừa ngẩng đầu, “Ôi, Hạ tiểu thư?” Sắc mặt Phong Quang có chút khó chịu. “Thu tiểu thư, trong hành
lang không được chạy bằng băng như vậy, đây là ý thức bình
thường.” “Phải, thật xin lỗi… Tại vì tổng tài kêu tôi giúp hắn mua
cofffe, thời gian có hạn nên tôi mới phải chạy lên, Hạ tiểu thư, xin lỗi vì đụng vào cô!” “Coffee? Tôi nhớ rõ mỗi văn phòng đều có chuẩn bị sẵn nước
trà coffee phải không, Tống… tổng tài vậy mà kêu cô ra ngoài
mua?” Thu Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, “Hán nói coffee ở tiệm nằm ngay góc đường kia uống ngon.” Mà thực ra chỉ vì muốn bắt nạt cô thôi. “Xem ra tổng tài đối với Thu tiểu thư có vài phần coi trọng nhỉ?” Thu Niệm Niệm không biết lời nói của Phong Quang là có ý gì,
cũng không dám tùy tiện nói tiếp, chẳng qua trong lòng lại
nghĩ vài phần coi trọng này cô cũng không thèm. “Thu tiểu thư, cô còn không đi sao? Cô không phải nói tổng tài cho cô rất ít thời gian à?” “A! Chút nữa thì tôi quên mất!” Thu Niệm Niệm nhớ tới chuyện
quan trọng cầm theo gói to bỏ chạy, kết quả chạy quá nhanh, ở
góc tường không dừng kịp trực tiếp đụng vào vách tường cứng
rắn té ngã xuống đất, coffee rơi ra từng chút, mà cô thì ôm
cái trán khóc ra nước mắt, thậm chí còn làm mắt cá chân bị
thương. “Này, Thu Niệm Niệm!” Đột nhiên người đàn ông bỏ qua bộ dạng
cao ngạo thường ngày xuất hiện, hắn cúi người nâng Thu Niệm
Niệm dậy, nhìn thấy trán cô sưng đỏ, mắt cá chân cũng sưng lên, đôi mắt lạnh liền nhìn Phong Quang đứng ngay bên cạnh, giọng
nói nghe lạnh lẽo cả người, “Cô làm gì cô ấy?” Phong Quang: “…” Đừng vậy chứ, nằm không cũng trúng đạn? Tống Mạch là do Thu Niệm Niệm đi ra ngoài lúc lâu còn chưa trở
về không nhịn được đi ra tìm người, lại không ngờ đụng phải
một màn này, hắn biết cô gái trước mặt, mẹ của hắn muốn sắp xếp Phong Quang đến công ty hắn tất nhiên là không đồng ý, nhưng hắn không chịu nỗi mẹ mình một khóc hai nháo ba thắt cổ, sau
đó hắn nghĩ, cô đến thì đến, chỉ cần biết điều mà an phận,
hắn sẽ không gây khó dễ cho cô, Nhưng thực tế, Hạ Phong Quang
gần đây đến công ty ở văn phòng Bạch Trí một bước cũng không
ra, Tống Mạch mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Thu Niệm Niệm bên
cạnh đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, cho nên không gây chuyện với Phong Quang ở công ty, hắn lựa chọn tính xem nhẹ chuyện
này nhưng đàn bà đúng là đàn bà, cho dù nhìn như sẽ an phận
thủ thường cũng không nhịn được lòi ra giống như người khác ra
tay với Thu Niệm Niệm. Hừ, đúng là cái vị hôn thê này không phải thứ gì tốt đẹp! Phong Quang hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tống Mạch: “Cái đó…” “Câm miệng!” Tống Mạch lạnh giọng ngắt lời cô: “Cô biết mình động phải người của ai không?” “… Không biết.” “Hạ Phong Quang, không cần quên thân phận của mình, cho dù cô là
người mà mẹ tôi nhìn trúng thì sao, tôi có trăm ngàn phương
pháp làm cô phải hối hận vì đụng đến người của tôi.” “Khoan đã…” “Bên ngoài chơi lạt mềm buột chặt, sau lưng lại giở thủ đoạn
đùa giỡn.” Tống Mạch hừ lạnh một tiếng, “Hạ Phong Quang, đàn
bà như cô tôi gặp nhiều rồi.” Nghe hắn nói càng lúc càng kỳ cục, Thu Niệm Niệm bất chấp mà khóc, cô vừa định mở miệng đã bị Tống Mạch kéo ra sau. Tống Mạch đem cô gái nhỏ bảo vệ sau người, một thân khí phách
bá vương làm cho người ta nhìn liền sợ hãi ba phần, “Thu Niệm
Niệm là người của tôi, bất luận là ai âm mưu muốn hại cô ấy
đều phải trả giá lớn… A!” Một cái gì đó nện lên mặt hắn, hắn bực bội hừ một tiếng
từng bước lùi về sau, thứ đó rơi xuống, thì ra là một chiếc
giày cao gót, Tống Mạch chỉ cảm thấy trên mặt đau nhói. Hắn cả người giận dữ nhìn đến cô gái chết tiệc kia, nhưng chưa kịp nói gì thì đối diện lại đập tới một chiếc giày cao gót khác, “Anh nói dễ nghe nhỉ, đồ cuồng tự kỷ!” Góc tường vang lên một trận âm thanh hút khí, còn có cả tiếng điện thoại. Phong Quang cũng mặt kệ mọi thứ, cô chân trần đứng trên đất,
chống nạnh chửi ầm một trận, “Anh mẹ nó nghĩ mình là ai? Phụ nữ không thể không thích anh à hay vì anh chuyện gì cũng làm
được? Anh không biết trí khôn của anh so với mặt anh rất tỷ lệ
nghịch không, ngày nào cũng ảo tưởng mình là Hoàng Đế phong
kiến, phụ nữ phải xếp hàng đợi anh lâm hạnh, còn phải vì anh
mà diễn cung tâm kế? Mặt còn trắng hơn phụ nữ, eo còn nhỏ hơn
phụ nữ, chân so với phụ nữ còn dài hơn, không phải ai cũng
thích cái dạng ẻo lả như anh đâu, còn cái cô bé lọ lem sau lưng anh cũng chỉ có anh mới xem thành công chúa mà bảo vệ. Bản
tiểu thư vừa giàu vừa đẹp, chẳng lẽ còn phải tự hạ thấp thân phận mà tranh giành đàn ông với cô ta? Không khí trong cái tòa
nhà này vì cái hơi thở ngu xuẩn của anh mà cũng thấy khó
ngửi rồi, đồ ngu!” Cô giơ lên tay phải, khoe ra một ngón giữa: “Son of bitch!” Sắc mặt Tống Mạch trắng xanh, gương mặt anh tuấn vì một bên có vết giày mà nhìn có vẻ buồn cười, cơn tức trong ngực của
hắn từ di động từ trên xuống dưới, làm như lần đầu tiên có
phụ nữ mắng chửi thô tục với hắn mà không biết phải phản ứng làm sao, cuối cùng quét mắt về phía góc hành lang lộ ra đầu
một đống người nhìn, “Nhìn cái gì! Không có việc gì làm
hả!?” Một đám người nhiều chuyện lập tức giải tán, có người còn không quên nhặt điện thoại làm rơi trên mặt đất lên.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.