“Em đang hỏi anh khi em rời đi Dư Lễ đã nói với anh chuyện gì?
Hỏi anh anh cũng không trả lời, bí mật gì à, bọn anh muốn gạt em chuyện gì sao?” Phong Quang khoanh tay nhìn hắn, vẻ mặt lộ
vẻ đừng hòng lừa gạt cô.
“Không phải em có việc gạt anh sao?” Bạch Trí tiên phát chế nhân nói, giọng không lộ cảm xúc: “Trước khi anh đến, em cùng Dư Lễ nói cái gì?”
“Em…” Cô cắn môi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng quay đầu, “Gió lớn quá, em cái gì cũng không nghe thấy!”
Bạch Trí áp lên người cô bắt nạt, đem cô vây lại trên ghế, “Em
muốn Dư Lễ giúp anh đối phó Tống Mạch, thù lao là gả cho cậu
ra, anh nói đúng không?”
“Cái gì? Hắn nói với anh vậy sao!?” Phong Quang kinh hãi lắp
bắp, sau đó lập tức nguyền rủa Dư Lễ trong lòng một trăm lần,
“Em có tìm hắn thương lượng chuyện giúp a, nhưng mà không có
nói chuyện sẽ cưới hắn nha! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, hắn
rất yêu cô ấy, một tháng sau bọn họ sẽ kết hôn… Khoan đã, anh
nói gạt em!”
Cô nhìn thấy vẻ mặt ra vậy của hắn, bất giác hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô đẩy hắn ra mím môi giận dỗi.
Vừa mới cảm thấy chán nản cả người cô lại lập tức ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn.
Bạch Trí thấy biểu tình thay đổi liên tục của cô thật sự rất
thú vị, đem cô kéo vào lòng, khóe môi đều là ý cười thản
nhiên, “Anh nói rồi, chạm qua em, anh sẽ không nhường em cho bất
kỳ ai.”
Ba chữ này ngoại trừ Phong Quang, sẽ không bao giờ còn người nào nghe thấy nữa, cô cười nhào vào lòng hắn.
Trên đường trở về, trên mặt Phong Quang đều lộ ra vẻ thỏa mãn
ý cười, đừng nhìn Bạch Trí bề ngoài nói chuyện lịch sự khiêm tốn, trên thực tế hắn đối với ai cũng lạnh lùng, có thể nghe được hắn tỏ tình không phải chuyện đơn giản đâu. Cô không còn
sợ mọi việc theo nguyên văn mà xảy ra, chuyện hắn sẽ có cảm
tình với Thu Niệm Niệm nhất định không có, tất nhiên cũng do
Phong Quang không giống Thu Niệm Niệm ở mặt tình cảm, cô thích
chủ động tiến tới.
Nhưng mà cảm tình sung sướng cũng không duy trì được lâu, bởi
vì trên quốc lộ cách bờ biển không xa bọn họ nhìn thấy một
đôi tình nhân đang cãi nhai.