Mà thân thể nhỏ bé kia của Mộc Lưu Niên, cho dù muốn chắn trước một nam nhân to lớn như Đan Nhai cũng không có điều kiện, Đan Nhai tùy tiện nâng tay lên xoa xoa đầu Mộc Lưu Niên, nói với Phong Quang: “Kim Lũ đã rời khỏi Đường môn, trở về ma giáo.”
Chuyện của nàng ta và Đường Cửu Ca, đương nhiên cũng không giải quyết được gì.
“Nàng ta là người của ma giáo?” Phong Quang kinh ngạc.
“Đúng vậy, Kim Lũ là nằm vùng mà Nam Cung Ly phái đến Đường môn.”
Mộc Lưu Niên ôm cánh tay Đan Nhai, thân mình nàng nhỏ nhắn, Đan Nhai cao lớn hơn nàng không ít, vừa nhìn qua, thật giống như là nàng treo lên cánh tay hắn, nàng cười hì hì nói: “không chỉ có Kim Lũ, Đan Nhai còn là hữu hộ pháp của ma giáo đó.”
Đầu óc Phong Quang như chết máy, “Đan Nhai ngươi… cũng thật không giống như là người trong ma giáo.”
Toàn thân Đan Nhai đều là phong phạm kiếm khách chính nghĩa đường đường, chính phái đến không thể chính phái hơn nữa, nói sao lại là người trong ma giáo được? Nhưng còn là hữu hộ pháp cấp cao như vậy, hơn nữa, ngày ấy trong rừng trúc, hắn và Nam Cung Ly nhìn không ra có chỗ nào không đúng.
Biết trong lòng nàng đang mê mang, Đan Nhai nói: “Thân phận của ta là hữu hộ pháp, Nam Cung Ly cũng không biết, vị trí hữu hộ pháp từ lúc bắt đầu tồn tại đã không hề lộ diện, họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của một người là giáo chủ, nhưng Nam Cung Ly cũng không có quyền ra lệnh cho ta.”
“Có thể ra lệnh cho ngươi… chỉ có hắn?” Phong Quang sững sờ nói.
“không sai.” Đan Nhai gật gật đầu, “Hắn tuy rời khỏi ma giáo, lại chưa hoàn toàn đem quyền lực giao cho Nam Cung Ly, hắn để ta ở lại Đường môn, là vì chuyện lấy đi Bạo vũ lê hoa châm, hắn cũng không tin tưởng Nam Cung Ly, hơn nữa, người góp lời để Đường Cửu Ca mượn độc chạy trốn chuyện hôn ước cũng là ta, độc là hắn cho ta, chỉ có Đường Cửu Ca trúng độc, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận thong dong tiến vào Đường môn.”