Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
“Nhưng mà, ta đã tính toán sót một chuyện.” Tiết Nhiễm buồn bã nói: “Người mà ta biết, hay người biết ta, từng thế hệ một chết đi, thấy được nhiều hơn ta lại bắt đầu thấy nhàm chán, cho nên ta không ngừng thu nhận và nuôi dưỡng trẻ con, tìm kiếm những người có thể làm ta vui vẻ ở trong đó, Tiểu Ly nhi, Đan Nhai, Chấp Kiếm, Duyệt Duyệt, còn có Lưu Niên… Ta muốn tìm một người có thể cùng trường sinh với ta.”
“Ngươi nói… Lưu Niên?” Phong Quang kinh ngạc, “Ngươi nói là Thiên Kim các Mộc Lưu Niên?”
“Là nàng ta, đúng rồi, nàng còn không biết đúng không.” Tiết Nhiễm thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng cực kỳ đáng yêu, liền cúi đầu hôn nàng một chút, “cố Nhân cốc, Ma giáo, Thiên Kim các đều do ta sáng lập nên, ta thấy chán thì liền thích tìm chút việc để làm giết thời gian.”
không chỉ có như thế, nghe đồn giang hồ Bách Hiểu Sanh biết được mọi bí mật của tất cả những ai trong chốn võ lâm giang hồ, mỗi một thế hệ Bách Hiểu Sanh chết đi, sẽ đem danh xưng Bách Hiểu Sanh truyền cho các chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Kim các, nhưng sự thật là, mỗi một Bách Hiểu Sanh qua các đời đều là cùng một người.
Tiết Nhiễm có rất nhiều khuôn mặt, cũng có rất nhiều thân phận, Bách Hiểu Sanh, y độc thánh quân, Ma giáo giáo chủ đời trước, cũng chỉ là vài cái ví dụ ít ỏi trong năm trăm năm dài đằng đẵng.
Nghe đến mấy chuyện này, Phong Quang vốn nên cực kỳ kinh ngạc, nhưng Tiết Nhiễm người này, hắn càng lộ ra nhiều thân phận nghe rợn cả người, nàng lại càng thấy đây là lẽ đương nhiên, nhưng nàng khó hiểu, “Ta cũng không nằm trong đám người được đề cử, vì sao ngươi lại tới tìm ta?”
“Nàng không ở trong những người được đề cử, bởi vì nàng là một chuyện ngoài ý muốn.” Trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Tiết Nhiễm tràn đầy tình cảm dịu dàng, lại mang theo sự vui mừng như trẻ con được phụ mẫu cho một món đồ chơi.
Năm đó, hai phu thê Hạ Triều thành thân nhiều năm nhưng vẫn không có con, Hạ Triều tìm tới hắn muốn một thang thuốc cầu tử, kết quả sau đó, Phong Quang được sinh ra, chỉ là hắn cũng không chú ý đến Phong Quang, cho dù khi Hạ Triều đem Phong Quang đưa vào cố Nhân cốc, hắn cũng chỉ là nghĩ vạn nhất hắn tìm không thấy thứ mà hắn muốn, vậy Phong Quang lập tức có chỗ hữu dụng, nhưng hắn không đoán được là, Phong Quang có ảnh hưởng khiến hắn sinh ra cảm xúc lớn đến vậy.
“Đem Thanh Ngọc và Duyệt Duyệt giữ lại bên người, chỉ cần nghĩ đến vạn nhất có một ngày bọn họ biết được chân tướng, tới tìm ta báo thù, ta liền nghĩ, cuộc sống của ta cũng không đến nỗi buồn chán như vậy.” Sự hờ hững trong giọng nói của Tiết Nhiễm lộ ra lại một phần dịu dàng kỳ lạ, sống quá dài quá lâu, những người khác đúng làkhông thể hiểu được hắn, “Phong Quang, nàng không giống như bọn họ, nàng là vì ta mới đến với thế giới này, nàng nhất định là của ta.”
Bởi vì hắn, nàng mới có thể được sinh ra, cho nên, nhân sinh của nàng vốn nên thuộc về hắn, chỉ khi nàng ở bên cạnh hắn, Tiết Nhiễm mới cảm thấy trái tim không hề đao động lại nhảy lên, hắn không khỏi nghĩ đến những ngày tháng cũ, những ngày khôngcó nàng, những ngày dài buồn tẻ, thật sự quá mức không thú vị.
“Phần Trường sinh dược đó…” Phong Quang nghe được giọng nói khô khốc của chính mình, “Ngươi vốn dự tính cho ai?”
Hắn thành thật trả lời: “Ta vốn định cho Duyệt Duyệt, nhưng mà, đấy là trước khi gặp nàng, nương tử, nàng không thể ghen.”
Một tiếng “nương tử” này, có thể đem tâm can bất kỳ ai đều phải phát run, mà trước kia, trừ bỏ lúc trên giường, hắn không muốn gọi nàng như vậy, bởi vì hắn là một người rất dễ dàng xấu hổ, giống như hiện tại, lỗ tai hắn cũng đã đỏ lên.
Phong Quang hoảng hốt tưởng hắn vẫn là Tiết Nhiễm của trước kia, nàng nâng tay áp lên gương mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt hắn lập tức có ánh sáng lấp lánh, như một đứa nhỏ vui thích khi chiếm được phần thưởng của mình, nàng nhịn không được ngẩng đầu hôn lên môi hắn, chậm rãi nói: “Tiết Nhiễm, ta nhất định không thể trở thành người cùng ngươi trường sinh.”
“Tại sao?” Hắn cầm lấy bàn tay nàng đang áp lên mặt hắn.
Trong nụ cười của nàng thấm đẫm sự buồn đau, khóe miệng nàng tràn ra một tia máu, “Bởi vì… ta không còn sống được bao lâu nữa.”
“không sao, độc trên đời này, ta đều có thể giải.” Tiết Nhiễm lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, không ngại y phục trắng bị nhiễm đỏ, hắn cười nói: “Ta mang nàng trở về, rất nhanh nàng sẽ không sao.”
“không còn kịp rồi… Ta đã tính thời gian phát độc rất tốt, độc này, là Thanh Ngọc nghiên cứu chế tạo ra dùng để giải độc trên người Đan Nhai, cho nên, ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không, ta thực không thể tìm đâu ra độc dược lợi hại như vậy.”
Nghe Thanh Ngọc không chết, hắn cũng không kinh ngạc, có lẽ khi thi thể của Thanh Ngọc cùng nàng biến mất, hắn đã có dự cảm này, hắn cố chấp nói: “Ta đi tìm Thanh Ngọc, máu Phượng hoàng có thể giải bách độc, nàng sẽ không sao.”
“Ta nói… không còn kịp rồi…” Nàng nhíu chặt mày, có thể thấy nàng đang cực kỳ đau đớn, thế nhưng nàng có có thời gian rảnh để oán giận, “Thanh Ngọc thằng nhóc này, có cơ hội ta sẽ nói với hắn, hẳn không nên làm ra độc dược khó ăn như vậy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.