“Thanh Ngọc là thúc thúc của ta, bởi vì nương ta sinh ta ra không bao lâu thì qua đời, cho nên hắn nuôi ta lớn, nhưng mà ta không thích gọi hắn là thúc thúc, hắn chỉ lớn hơn có mười ba tuổi so với ta mà thôi, ta muốn gả cho hắn.”
Hắn cong môi, tao nhã cao quý, “Rất đáng ghét, không bằng, ta giúp ngươi giết hắn?”
“A?” Nàng bị dọa sợ, bởi vì cái loại giọng điệu như không có gì cả của hắn, nàng vội xua tay, “không muốn không muốn, Nam Cung Mặc có đáng ghét như nào, thì hắn cũng là nhi tử của Quan di, Quan di đối với ta rất tốt, ta không muốn làm cho nàng đau lòng.”
“Nàng đối với ngươi rất tốt?”
“Ừ ừ, Thanh Ngọc nói, Quan di là vì thấy có lỗi với nương ta mới đối tốt với ra, nhưng bọn họ lại nói cho ta biết Quan di có chỗ nào có lỗi với nương ta, ta thấy Thanh Ngọc nói như vậy nhất định là gạt ta thôi, dù sao ta mới trước đây còn rất thích đùa thằng nhãi con Nam Cung Mặc.” Nàng vui vẻ kết luận, “Thanh Ngọc nhất định là ghen tị, hắnkhông muốn ta ở cùng Nam Cung Mặc mới nói như vậy, quả nhiên, nói cái gì mà coi ta là cháu gái đều là gạt người, dù sao ta đáng yêu như vậy, hắn nhìn mỗi ngày như thế sao có thể không động tâm với ta chứ?”
“Ngươi nói không sai.” Tầm mắt hắn theo khuôn mặt tươi cười của nàng dời đi, đặt lên người đang nằm ở trên giường, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt băng lãnh của nữ nhân mặc hồng y đó, đây là động tác mà hắn làm nhiều nhất mấy năm nay.
Nàng đáng yêu như vậy, hắn làm sao có thể không động tâm chứ?
Tiếu Tiếu cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hồi lâu, nàng rất ngoan ngoãn, hiểu lúc hắnđang dịu dàng như vậy, không nên quấy rầy hắn.
Ngay khi bầu không khí đang yên tĩnh, hắn nói ra: “Tại sao phải tìm Băng tinh quả?”
Tiếu Tiếu sửng sốt một lát, nhanh chóng trả lời: “Thanh Ngọc thường xuyên bị đau thắt tim, Tôn gia gia nói cho ta biết là vì trái tim của hắn bị thiếu một góc, Thanh Ngọc thấy không có gì, ta lại muốn chữa khỏi cho hắn, ta nghe nói Bắc vực Băng tinh quả có công hiệu tái sinh, cho nên ta bỏ trốn đến đây.”