Đế đô rất lớn, ước chừng qua nửa canh giờ xe ngựa mới chạy
đến cửa cung. Đến cửa cung sau, bất luận là ai đều phải xuống
đi bộ trừ khi là người được Hoàng Đế ban cho đặc quyền, nhưng
ngoại trừ thái tử thì ai cũng không có quyền lợi này.
Cung yến được tổ chức ở Ngự Hoa viên, trên đường đi tới Ngự Hoa viên Hạ Triều gặp không ít đồng nghiệp. Các đại thần trong
triều đều dẫn theo gia quyến, thứ tử và thứ nữ tất nhiên không được mang theo, họ là đều người không lên được mặt bàn, ai
cũng rõ ràng chuyện này bao gồm cả Hoàng Đế, nếu Quỷ vương
Tiêu Nhược là do Hoàng Hậu sinh ra thì thái tử đương nhiệm đã
phải thay người rồi.
Yến hội hoàng gia như thế này Hạ Khởi Mộng không được phép
đến, nhưng nữ chủ dù sao cũng là nữ chủ, nàng nhất định có
biện pháp, cho dù nàng không có cách nào, nam nhân phía sau
nàng sẽ có biện pháp.
Hoàng Đế Tiêu Phần chỉ nhìn mặt mà đoán thì hiện tại đã rất già, ông miễn lễ cho mọi người, nhìn người ngồi bên cạnh Tiêu
Nhược cười nói, “Vị này hẳn là Ngân diện quân sư Bạch Dung.”
“Bẩm bệ hạ, vi thần là Bạch Dung, gương mặt này từng ngoài ý
muốn bị hỏa thiêu, khuôn mặt rất khủng bố, thỉnh bệ hạ thứ
cho vi thần không thể tháo mặt nạ xuống.” Âm thanh của hắn sạch sẽ mát mẻ, sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến những thứ đáng sợ nhưng lại khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu bí
mật của hắn.
Chỉ có Phong Quang biết… không, ở đây còn có Tiêu Nhược, chỉ có hai người bọn họ biết hắn thực ra chính là Hạ Khởi Mộng.
“Nếu phụ hoàng đều biết Bạch Dung càng vất vả công lao càng
lớn, sao không ban thưởng cho hắn một phen?” Tiêu Nhược trầm thấp nói ra, trên mặt hắn không một gợn sóng, nhiều năm chinh chiến
sa trường làm cho trên người hắn có một cổ sát khí khiến
người ta sợ hãi, cho dù gương mặt hắn phi thường tuấn mỹ cũng
làm cho người ta không dám tiếp cận.
Phong Quang lén lút nhìn thái tử ngồi ngay dưới Hoàng đế, hắn
lười biếng uống rựu, nhìn không ra là có kế hoạch gì hay
không.