Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 251



Đế đô không nghi ngờ gì là thành thị phồn hoa nhất Đông Vân quốc, tiểu thương rao hàng không dứt tai ở trên đường, người đi đường không ngừng, cũng có sứ giả thương nhân quốc gia khác lưu lại, từ lúc tiên hoàn còn tại vị, Đông Vân quốc đã đến thời kỳ hưng thịnh, vốn có cảnh sắc ngàn quốc gian đổ về.

Phong Quang cự tuyệt đề nghị mặc nam trang của cố Ngôn, nàng vẫn mặc áo đỏ, đương nhiên, dưới yêu cầu mạnh mẽ của cố Ngôn, bộ quần áo này rất quy củ, sẽkhông xuất hiện hình huốn lộ ra nhiều da thịt.

Được cố Ngôn đỡ xuống, nàng xuống dưới xe ngựa, vừa chạm đất lập tức duỗi thắt lưng cực kỳ không mẫu mực, cố Ngôn chỉ có thể coi như không thấy.

“Phong Quang muốn đi chỗ nào?” Nhân tiện đang ở ngoài cung, hắn cũng không thể gọi nàng là bệ hạ, còn bốn thị nữ của nàng đều đang ở một nơi bí mật gần đó để bảo vệ.

Phong Quang không trả lời vấn đề của hắn, mà lập tức đi đến trước một ông lão bán kẹo hồ lô, “Ta muốn hai xâu… không, ta muốn ba xâu kẹo hồ lô.”

Gặp được một cô nương xinh đẹp như vậy, ông lão lập tức cười đem kẹo hồ lô đưa cho nàng, “Hai văn tiền một xâu.”

“cố Ngôn, trả tiền.” Phong Quang cầm kẹo hồ lô, đầu cũng không quay lại mà nói, chạy vào trong của hàng bán bánh quế hoa.

cố Ngôn lấy ra một thỏi bạc cho ông lão, nói câu “không cần thối lại” liền vội vã đuổi theo bước chân Phong Quang.

Đợi đến khi hai người đi ra tiệm bán bánh ngọt, người cầm kẹo hồ lô biến thành cố Ngôn, bởi vì Phong Quang đang cầm túi bánh quế hoa vui vẻ ăn.

Nàng ngẩng đầu nói: “không cho ngươi ăn vụng kẹo hồ lô của ta.”

cố Ngôn buồn cười nói: “Được, ta không ăn.”

Hắn đã qua cái tuổi này rất lâu rồi.

Người trên phố đột nhiên xôn xao lên, người đi đường tự giác dạt qua hai bên đường, hoa tươi lót đường, trong lúc được nhiều thị nữ vây quanh, một nữ thân thân hình yêukiều chậm rãi bước đến, đầu đội trâm cài bằng vàng, châu ngọc trên trâm cài theo bước chân nàng phát ra tiếng vang leng keng nhẹ nhàng, mặt che một tầng khăn, chỉ có một nửa mặt lộ ra ngoài, nhưng đôi mắt câu hồn đoạt phách ấy cũng đủ khiến người ta nghĩ đến dưới khăn kia là dung nhan khuynh thành đến mức nào, một thân áo trắng, lại càng khiến cho nàng có một loại hương vị quyến rũ mà không lẳng lơ.

Phong Quang không vừa lòng hỏi cố Ngôn, “Nàng ta là ai? Phô trương còn nhiều hơn ta là sao?”

Chỗ mà nàng không vừa lòng, là ở câu sau.

“Nàng là Tô Nhứ, chủ nhân của Tố Linh Hiên, nghe đồn nàng có thuật thông linh, có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người khác, có thể tính được chuyện tương lai, người cầu kiến nàng mỗi ngày nhiều đếm không xuể.”

“Cầu kiến? Nàng không phải đang nghênh ngang đi ra sao?”

cố Ngôn cười nói: “Mười lăm hàng tháng nàng đều đi ra tln, đi chùa miếu cầu phúc cho bách tính.”

“Nói nhứ vậy, nàng ta cẫn chỉ là một bà đồng có tư tưởng vĩ đại.”

Cái từ “Bà đồng” này đúng thật là… cố Ngôn ho nhẹ một tiếng, “Những lời này nếu để người khác nghe được, ngươi sẽ bị bách tính lên án công khai.”

“Ai dám công khai lên án ta?” Nàng cười cực kỳ kiêu ngạo, “Ta lập tức chém đầu hắn.”

Khi vị Tô Nhứ cô nương kia cách một con đường tới chỗ hai người bọn họ, bỗng nhiên ngừng lại, nàng tựa hồ là nhất thời đổi ý, chuyển hướng đi qua, mọi người quen đường vội vàng tạo ra một con đường cho nàng.

Nàng đi đến trước mặt Phong Quang và cố Ngôn, đầu tiên là cúi người thi lễ, sau đó khuôn mặt quay qua, nói với Phong Quang, “cô nương sống thong dong tùy ý, nhưng nếu không giữ được bổn phận, chỉ sợ hại người hại mình.”

“Bản tiểu thư mỗi ngày chơi bời phóng túng, không nên rảnh rỗi thoải mái mà hại người hại mình?” Phong Quang nhướng mày, khoanh tay liếc xéo nàng ta một cái, thái độ cao ngạo cực kỳ.

Tô Nhứ lại nói: “Tiểu nữ chỉ nói thứ mình nhìn thấy, chỉ là có lòng tốt nhắc nhỏ một câu thôi, quyết định như thế nào vẫn là tùy vào cô nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.