Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Sắc mặt cố Ngôn đại biến, như là xấu hổ, lại như xấu hổ xen lẫn giận dữ, còn như là cảm thấy... khoái cảm.
Tay Phong Quang dùng lực thêm một ít, cố Ngôn không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, hắn không thể không thừa nhận, nàykhông phải vì cảm thấy tức giận và xấu hổ, mà là thấy… thoải mái.
Chỗ cực nóng đó, tay nhỏ bé của nàng so với hồ nước còn mát lạnh dễ chịu hơn, hắn nhịn không được mà muốn càng nhiều.
Nhưng nàng lại buông lỏng tay ra, làm cho hắn cảm thấy mất mác.
Phong Quang cố ý lại gần hắn hơn một phần, tay chân cùng lúc bò lên người hắn, cố ý vô tình dùng bộ mông ma sát chỗ nóng như sắt kia, áp vào lỗ tay hắn thổi khí nóng, “Vương thúc, không bằng… chúng ta làm một trận uyên ương nghịch nước, được không?”
Lúc này gọi hắn là vương thúc, thật sự là có cảm giác phạm vào cấm kỵ chết tiệt.
cố Ngôn tự nhận là có tự chủ hơn người, nhưng hắn cũng không cho rằng hắn muốn thành một thánh nhân vô dục vô cầu, hắn cúi đầu, nâng tay đè ót nàng lại, một cái hôn vừa vội vừa nặng dừng trên môi nàng.
Hắn không kiêng nể gì đem đầu lưỡi móc vào miệng nàng, câu lấy lưỡi nàng cùng nhau truy đuổi triền miên…
Hô hấp của hắn trở nên thô đục nhanh chóng, đầu nàng cũng dần dần hỗn loạn.
cố Ngôn một tay kéo mông nàng, một tay dần dần hướng đến chỗ cấm kỵ mà đi, hắn vừa chạm vào đó, Phong Quang lập tức “ưm” một tiếng, âm thanh xinh đẹp này càng thêm cổ vũ hắn, hắn móc vào 2 ngón tay, lập tức cảm thấy sự khít khao chết tiệt ở đó, ngón tay hắn chậm rãi ra vào, nàng sớm đã tước vũ khí đầu hàng, thân thể mềm nhũn, hai tay cũng vô lực vòng lên cổ hắn, phát ra tiếng ngâm nga đứt quãng.
cố Ngôn thích âm thanh này của nàng, thả môi nàng ra, ngược lại hôn lên cổ, xương quai xanh, ngực…Hắn muốn lưu lại dấu vết của chính mình trên da thịt trắng nõn kia mới cam tâm.
Dưới động tác tay của hắn, chỉ chốc lát sau, Phong Quang toàn thân co rút, leo lên người hắn mà tiết ra, nàng sống chết ôm lấy hắn, không ngừng thở hổn hển, nàng không nghĩ tới chình mình sẽ cao trào ngay dưới ngón tay hắn, chỉ có thể trách thân mình thiếu nữ này chung quy quá mức nhạy cảm, chỉ có thể chịu đựng thừa nhận được tới mức kích thích như vậy.
cố Ngôn rút tay ra, thân thể nàng đột nhiên cảm thấy một mảnh trống rỗng, khó dằn nổi dùng đầu cọ cọ ngực hắn, thấp giọng gọi tên hắn, “cố Ngôn…”
“Bệ hạ gọi thần là gì?” Hắn cắn vành tai nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Vương thúc…” Ai da, còn thích trò này sao, không biết hiện tại ai là dao thớt ai là thịt bò, Phong Quang chỉ có thể thuận theo hắn, suy nghĩ một chút, thịt ngon mơ ước nhiều năm cuối cùng cũng vào miệng, nàng đương nhiên cảm thấy hưng phấn vô cùng!
Giữa lông mày cố Ngôn giãn ra, hắn khàn khàn nói, “Bé ngoan.”
Phong Quang lập tức cảm thấy một thứ cứng rắn phát nhiệt để ở chỗ mềm mại kia của mình, nàng không quên là mình vẫn còn là xử nữ, không khỏi rụt ra sau, “Đợi chút… cố Ngôn…”
“Đợi không được.” cố Ngôn khàn giọng nói xong, bụng dưới đột ngột dùng sức, cực nóng liền đến rất gần chỗ ấm áp khít khao đó.
Phong Quang bị đau cắn bờ vai hắn, cả người căng thẳng, mắng ầm lên, “cố Ngôn, đồ khốn nhà ngươi! Đau chết lão nương!”
cố Ngôn chịu đựng không động, dưới khoái cảm của nơi mấu chốt bị cắn giữ, ngay cả hắn cũng bội phục chính mình còn có thể chịu đựng mà không làm, đã làm màn dạo đầu tốt rồi, vốn tưởng nàng sẽ không đau lắm, lại không nghĩ rằng nàng vẫn đau quá mức, hắn sợ nàng bị thương, nhưng nghe thấy nàng chửi tục, lại không khỏi dùng giọng điệu trưởng bối trách móc nặng nề, “Bệ hạ, thỉnh chú ý lời nói và hành động của mình.”
Phong Quang đau, nhưng cũng không nhịn được mà châm chọc, nàng thật sự ăn xong nam nhân này rồi, mà dưới tình huống thế này hắn còn có thể nghiêm trang bảo nàng chú ý lời nói và hành động?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.