Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Phong Quang không có trở về doanh trướng của mình, mà chạy tới dưới tàng cây cạnh bờ sông, thấy bệ hạ vội vàng đi ra ngoài, cũng không ai dám ngăn cản nàng, nàng lại ra lệnh một tiếng, bốn người Tiểu Ngã chỉ dám phòng thủ từ đằng xa.
Phong Quang ngổi xổm ở bờ sông, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu ngược lại từ nước sông, hồi lâu sau nàng mới bình phục lại nhịp tim, từ mười lăm năm kia bắt đầu ở lại thế giới này, nàng chưa bao giờ nhớ tới những chuyện những người từ thế giới kia, nhưng hôm nay bởi vì chuyện độc dược này, nàng bất giác lại liên tưởng đến nam nhân đó.
Càng đáng sợ là chỉ trong nháy mắt, gương mặt của cố Ngôn dường như trùng khít với Tiết Nhiễm.
Nàng xiết chặt y phục trước ngực, “Hệ thống, cố Ngôn là cố Ngôn, Tiết Nhiễm là Tiết Nhiễm, đúng không?”
“Tại sao ký chủ lại hỏi chuyện này?’
“Nói cho ta biết đáp án là được!”
“… cố Ngôn là cố Ngôn, Tiết Nhiễm là Tiết Nhiễm.”
Có một câu này của hệ thống, nàng hoàn toàn yên lòng, hoàn toàn không có dư bao nhiêu tế bào não mà tự hỏi trước khi trả lời nàng, hệ thống lại im lặng một hồi là có ý gì, bởi vì, nàng chỉ cần đáp án này.
trên mặt nước phản chiếu thân ảnh của một nam nhân, Phong Quang vừa quay đầu đã bị nam nhân cầm lấy tay kéo đứng lên, còn chưa đứng vững, nàng lập tức bị hắn dùng cái hôn vừa vội vừa ngoan độc lấp miệng lại.
Hắn ngang ngược cạy mở hàm răng nàng, lưỡi dài quấn quít lấy lưỡi mềm mà khiêu vũ, cố ý lại cuồng dã liếm gặm, cuồng dã một phen này, nàng không thể đuổi kịp tiết tấu của hắn, khi nàng tưởng mình sắp hít thở không thông mà ngất đi thì hắn rốt cục cũng buông lòng từ bi mà tha cho nàng.
Thân mình nàng mềm nhũn, cũng ngã vào lòng hắn, kịch liệt thở hổn hển, nụ hôn nhiệt liệt như vậy, cho dù là lúc động tình trước đây cũng chưa từng có.
Ngón tay dài nhọn của cố Ngôn nắm cằm nàng, làm cho nàng ngẩng đầu lên, tiếng nói hắn khàn khàn, “Nói cho ta biết, Tiết Nhiễm là ai?”
Ngay cả danh xưng “thần” từ trước tới nay cũng đã thay đổi.
Phong Quang thờ gấp, trong lòng không yên, cảm thấy nếu nói cho hắn biết Tiết Nhiễm là bạn trai trước của nàng, vậy chẳng phải hắn sẽ dùng tay xé nàng luôn sao, “Hắn… khụ khụ…”
Vừa mở miệng đã có một luồng quyến rũ toát ra, nàng ho khan vài tiếng thanh thanhcổ họng, lấy ra giọng nói vô tâm vô phế như ngày thường, “Vương thúc có còn nhớ ta lúc nhỏ có nuôi một con mèo trắng, chỉ là không bao lâu đã bệnh chết, nó có bộ lông tuyết trắng, giống như nhuộm màu tuyết, cho nên ta gọi nó là Tuyết Nhiễm, còn nhớ rõ nó cũng thích ăn bánh quế hoa, vương thúc nhắc tới, ta không khỏi nhớ đến con mèo con đoản mệnh này, nhất thời đau lòng một trận.”
“Bệ hạ nói thật?”
“Tất nhiên là thật.” Nàng còn hỏi ngược lại: “Vương thúc, hình như ta mới là hoàng thượng đúng không, ngươi thấy ngươi như vậy còn có tôn ti sao, ăn đậu hũ của ta, còn chất vấn ta, như vậy là đạo quân thần của ngươi sao?”
Hắn cười nhẹ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy quyến rũ, “Bệ hạ đang nói đùa sao? Ngày đầu tiên bệ hạ bắt đầu mê hoặc thần, đó là bệ hạ khiến thần từ bỏ đạo quân thần, hiện tại đã như bệ hạ mong muốn thì có gì sai?”
“Vương thúc không phải đã quên rồi chứ? Ta chỉ là muốn có một đứa con thôi.”
“Nam nhân trên đời này nhiều như vậy, nhưng bệ hạ chỉ hao tâm tư trên duy nhất một mình thần…” Khóe môi hắn lộ ra chút lẳng lơ mơ hồ, “Là vì chỉ có thần có thể thỏa mãn bệ hạ sao?”
Phong Quang không chịu thua cười lạnh, “Vương thúc hiểu lầm, ta chỉ là không nghĩ bỏ gần tìm xa mà thôi.”
“Vậy bệ hạ, cũng biết hai chữ dã chiến chứ?”
“Gì?” Đầu Phong Quang đầy dấu chấm hỏi, không phải không hiểu hai chữ này có ý gì, mà là không rõ vì sao hắn đột nhiên nhắc tới hai chữ này.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, nói nhẹ nhàng, “Nơi này phong cảnh thật đẹp, lấy trời làm chăn đất làm giường, thần ở nơi này… thỏa mãn bệ hạ có được không?”
Phong thủy thay phiên chuyển dời, nàng chưa từng nghĩ đến hai chữ “dã chiến” ngày xưa mình từng đề cập qua lại lưu lạc đến trên thân thể nàng, khụ… Tuy nói, tuy nói là đáy lòng nàng cũng hơi có chút hưng phấn…
Nhưng nàng thân là nữ tử, nên có rụt rè phải có, cho dù cái gọi là rụt rè này là giả vờ, cho nên nàng nghiêm trang nói: “cố Ngôn, ngươi đừng làm loạn, Tiểu Ngã các nàng ởđang ở gần đây!”
cố Ngôn thong dong lễ độ nói: “Bệ hạ yên tâm, lúc thần lại đây, đã gọi các nàng rờiđi.”
“cố, cố Ngôn!”
“Bệ hạ yên tâm, thần ở đây.” Hắn lên tiếng, không đợi nàng phản bác, ôm lấy nàng đivào trong rừng cây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.