“Cường?” cố Ngôn cười một tiếng, “Bệ hạ thật khéo nói đùa, mười mấy năm đều như một ngày dụ dỗ thần, bây giờ thần kiên trì không ngừng đáp lại bệ hạ, bệ hạ lại muốn thoát ra sao?”
Nàng ở trong tiếng cười ngắn ngủi của hắn run run một chút, hai tay không chống lên ngực hắn nữa, mà là giao nhau để trước ngực mình, tận tình khuyên bảo nói: “Đó là… ta thấy là, chúng ra hẳn là thăng hoa một chút, không cần mỗi lần gặp mặt lại muốn ngủ, chuyện tầm thường như vậy, đây là không nên.”
Hắn hơi hơi suy tính, nhìn như thật sự đang cân nhắc lời của nàng, nhưng chỉ sau một lát, hắn vừa cười vừa nói: “Nhưng thần lại chỉ là một người tầm thường thôi.”
không nên đùa giỡn vậy chứ! Nam nhân tuấn mỹ như trích tiên thế này mà là người tầm thường, vậy Vương Nhị mặt rỗ bọn họ biết sống thế nào!
Phong Quang không đoán được hắn cũng có lúc mặt dày như vậy, không khỏi sửng sốt một hồi lâu mới tìm được giọng mình, nhưng lúc này người ta đã gặm cổ nàng, hơn nữa tay trơn cũng tiến vào trong quần áo, chuẩn xác tìm được chỗ mềm nhất mà hắn cực yêu thích kia, không nặng không nhẹ vuốt ve.
Phong Quang hồi lâu mới tìm lại được lý trí của mình đang dần dần đi xa, “cố Ngôn… ta thấy… ta thấy chúng ta có thể nói chuyện cảm tình trước, rồi lại… lại làm chuyện thân mật như này… ví dụ như, ví dụ như chờ ngươi nói ngươi yêu ta…”