“Tóm lại ta không phải loại người tốt đẹp gì.” Hắn thản nhiên cười cười.
Hắn không muốn trả lời thì nàng cũng không thắc mắc nhiều,
nhăn mày nói: “Ngươi đã ra khỏi Đế đô, ta đây có thể đi rồi
chứ.”
“Còn chưa được, chờ ta bình an đến sa mạc Nghiễm Cáp ngươi mới
có thể rời đi.” Sa mạc Nghiễm Cáp chính là biên giới nơi giao
nhau của Đại Duy quốc và Quảng Lưu quốc.
“Ở cửa cung ngươi cũng nói như vậy.”
“Lời nói nam nhân mà ngươi cũng tin đúng là trải đời chưa sâu.”
Hắn có chút thương hại nàng lắc đầu, thành công làm cho thiếu
nữ trước mặt tức giận cắn môi, hắn cười nói: “Được rồi,
chúng ta nên khởi hành, không cần nghĩ đến việc chạy trốn, nếu ta không vui ta liền trực tiếp xuyên kiếm qua người ngươi mang
đi.”
Thân mình Phong Quang run run, cũng mắng một câu “Đồ biến thái” ở trong lòng!
Vị trí hiện tại của bọn họ là ngoại ô Đế đô, nếu muốn đi
đến một thành trấn phải đi xuyên qua rừng cây này, hơn nửa đêm,
ánh trăng cũng không hiểu sao lại lộ ra một cỗ khí lạnh, gió
thổi qua, bóng cây lắc lư, xào xạc rung động.
Phong Quang vốn bảo trì khoảng cách ba bước trái phải với hắn
lại không nhịn được đến gần bên người hắn từng bước, ma quỷ so với loại sinh vật khả nghi này, thì loại sinh vật giống nhân
loại này có cảm giác an toàn hơn, cho dù nam nhân này cũng
không phải người tốt đẹp gì.
Đi một canh giờ rốt cục cũng gặp một gian miếu đổ nát, hắn
mới nhìn đến thể lực của thiên kim đại tiểu thư đã chống đỡ
hết nổi, thân thể của nàng đi nghiêng nghiêng quẹo quẹo, nam nhân rất là có lòng nói: “Hôm nay đành qua đêm ở trong này trước
đi.”
Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, hắn tạo ra một đống lửa liền dựa vào tường nhắm hai mắt lại, mặc kệ nàng không hỏi tới coi như một chút cũng không lo lắng nàng sẽ chạy trốn. Có lẽ cũng
có thể nói hắn có tự tin làm cho nàng không chạy được.