Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 290



Trong tẩm cung chỉ còn lại Phong Quang và Tiền Tù, cố Ngôn vừa đi, Phong Quang chỉ cắn môi cố gắng không khóc thành tiếng.

Tiền Tù nắm cằm nàng, ánh mắt âm u, ngay khi Phong Quang tưởng hắn sẽ làm chút chuyện gì với mình, Tiền Tù lại đột nhiên buông nàng ra, Phong Quang ngã xuống đất.

“Đều nghe rõ cho ta!” Tiền Tù phân phó thuộc hạ, “Thân thể bệ hạ không khỏe, không thể rời khỏi tâm cung, toàn bộ người ở đây đều bảo vệ cho tốt, đừng để cho những người tạp nham tiến vào quẫy nhiễu sự thanh tịnh của bệ hạ.”

Những người còn lại cúi đầu, “Dạ!”

Tiền Tù lạnh nghiêm mặt đi ra tẩm cung, lúc này cuối cùng cũng chỉ còn lại có một mình Phong Quang.

Nàng ngồi dưới đất, một mặt may mắn Tiền Tù không làm gì với nàng, một mặt lại ôm đầu gối rơi nước mắt, thút tha thút thít hỏi: “Hệ thống, kịch bản ngươi đưa cho ta… không có… cũng không có nói qua sẽ có đoạn bức cung nào…”

Hệ thống lạnh lùng nói: “trên kịch bản cũng không có viết qua là cố Ngôn sẽ thích Hạ Phong Quang.”

Là vì nàng đến đây, cho nên mọi thứ đều phát sinh biến hóa.

Phong Quang ốm yếu nói: “Hiệu ứng bươm bướm thật sự lớn đến vậy sao? Bắt đầu từ thế giới trước, mỗi tình tiết vốn có đều thoát ly quỹ đạo một cách nghiêm trọng…”

Vừa nghĩ đến Tiết Nhiễm, nàng lập tức có cảm giác tương lai không thể khống chế thật đáng sợ, nhất là lúc này, khả năng biết trước tình tiết của nàng đã hoàn toàn vô tác dụng.

“Ta nói rồi, mong ký chủ khi hoàn thành nhiệm vụ tự thân nắm chắc thành công.”

Cảm giác lúc này và khi nhìn thấy một cái quảng cái trên TV, ở một góc còn đề mấy cái chữ to, lấy sản phẩm thực tế làm tiêu chuẩn, không khác nhau là mấy.

“Hệ thống… ta phải làm thế nào mới có thể cứu cố Ngôn, ta không muốn hắn chết.” Nguyên nhân không phải vì hắn là người phải tiến công chiếm đóng, mà là vì nàng thuần túy không muốn hắn chết, “Hắn vì ta… đâm bản thân hai kiếm, ta thấy… ta thích hắn…”

Bởi vì thế giới trước nhiệm vụ thất bại nên nàng bị kích thích, lại bởi vì điểm hệ thống sạch bách nên không có chỗ nào phải sợ, nên trong thế giới này, nàng vẫn luôn sống không tim không phổi, cho dù muốn tiến công chiếm đóng cố Ngôn, nàng cũng chỉ áp dụng phương pháp đơn giản thô bạo nhất, đó là thường xuyên trêu chọc một chút, nói rất nhiều lời nói mạnh dạn trắng trợn, còn chuyện thực sự động tâm, chính là lúc này.

Nghe xong lời của nàng, hệ thống im ắng một hồi lâu, qua một lát mới nói: “Hắn sẽ không có chuyện gì.”

Phong Quang nâng mắt, “Ngươi nói vậy là có ý gì.”

Nhưng hệ thống đã không muốn trả lời nàng nữa.

Nàng có chút khó chịu, hệ thống của người ta có thể tùy ý khai thông vướng mắc, ngược nam nữ chính khắp nơi, đến lượt nàng, cho dù muốn hỏi một vấn đề cũng phải lựa lúc hệ thống có tâm tình tốt, lạnh lùng kiêu ngạo đến mức khiến nàng cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.

Phong Quang liên tục bị nhốt trong tẩm cung hơn nửa tháng, mấy ngày này, nàng vẫn còn có người hầu hạ, nhưng mà cung nữ thái giám hầu hạ nàng đều thay đổi, nàng đương nhiên cũng không gặp qua mấy người Tiểu Ngã, cho dù muốn tìm một người để hỏi một chút xem cố Ngôn thế nào, cũng không có ai trả lời nàng.

Nữ hoàng là nàng đây, trước kia có bao nhiêu thong dong, bây giờ chỉ còn lại sự ngột ngạt.

Một thái giám có gương mặt yêu dã để đồ ăn xuống, khi cảm nhận được tầm mắt kia hôm nay cũng không ngoại lệ mà nhìn mình chằm chằm, hắn hỏi: “Bệ hạ sao lại nhìn ta như vậy?”

Phong Quang cắn chiếc đũa một chút, không ngờ là hắn sẽ đột nhiên quan tâm đến nàng, “Ta thấy… ngươi rất quen mặt.”

Nàng hình như đã gặp qua hắn, đây là vấn đề mà nàng suy nghĩ từ mấy ngày trước.

“Tiểu nhân tên là Tô Bích.”

“À… chắc là trùng tên trùng họ thôi.” Nàng gắp một đũa thịt bỏ vào miệng.

“Chính là Tô Bích đã từng gặp mặt bệ hạ một lần.” Hắn nói: “Lúc đó, tiểu nhân đứng bên cạnh Lam nhị công tử.”

“Khụ khụ!” Nàng bị sặc, uống một ngụm nước hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, “Ngươi nói ngươi chính là Tô Bích đó sao!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.