Nhanh chóng đến đích, Liễu Hàn đánh thức Phong Quang, lại để cô sửa sang lại tóc tai của mình, sau đó mới mang Phong Quang xuống xe cùng nhau.
Đạo diễn tên là Khâu Lương, năm nay cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã tạo ra rất nhiều tác phẩm ai ai cũng thích, quan trọng là, bề ngoài của anh ta còn không tồi, nhưng vẫn luôn không có bạn gái, người ngoài đều đoán anh ta có lẽ thích đàn ông, nhưng mà dự đoán này rất nhanh sẽ bị phủ định, bởi vì anh ta sẽ thích Lạc Thần Hi.
Khâu Lương là một người nghiêm túc, vì có thể thể hiện cảnh tựng y như trong tiểu thuyết, anh ta đúng là dành rất nhiều thời gian tìm một tòa thành cổ, thành cổ này cũng phải có một tòa nhà cực kỳ xưa cũ, nghe đâu là phủ đệ của một vị trạng nguyên từ mấy trăm năm trước, từ đời của vị trạng nguyên kia, tòa nhà này vẫn luôn được truyền thừa cho hậu nhân của ông, đến nay, chủ nhân tòa nhà này là một người đàn ông còn trẻ tuổi, nghe nói là bạn bè của Khâu Lương, bạn của anh ta cũng không thường xuyên trở về đây, cho nên chỉ có một ông lão trông coi tòa nhà, ông cực kỳ nhiệt tình tiếp đón mọi người, giới thiệu chỗ có cảnh đẹp ở trong nhà này là ở đâu.
Nhà ở cổ kính hơn nữa Phong Quang cũng đã thấy qua, cho nên cô đối với sự kiện tham quan tòa nhà trong ngày làm việc đầu tiên này cũng không có hứng thú gì, quét mắt nhìn mọi người chung quanh cũng không thấy Lạc Thần Hi, vì thế nói với Liễu Hàn, lấy cớ mệt mỏi lại cự tuyệt yêu cầu đưa cô về khách sạn của Liễu Hàn, cô nói bản thân sẽ chờ bọn họ ở ngoài cửa, liền một mình trở về.
không khéo, dưới một tàng cây hòe, cô vừa vặn gặp được Lạc Thần Hi bộ dạng xinh xắn dễ thương, còn có hai người đàn ông mỗi người mỗi vẻ đứng cạnh.
Một người lạnh lùng, hơi thở bá đạo.
Một người dung nhan như họa, ôn nhuận như ngọc.
Là vì cô chưa từng gặp Ngu Thuật, bọn họ chưa từng hợp tác với nhau, ở trong công ty cũng chưa từng đụng mặt, huống chi trừ bỏ quảng cáo ra thì cô chỉ nghĩ cách tìm được Ôn Quỳnh, còn nam phụ thứ tư như Ngu Thuật, cô hoàn toàn không có hứng thú đi tìm hiểu.