Nhưng may mà trong khách sạn có camera, quản lý trích xuất bản chép theo dõi, nhưng không xem thì thôi, vừa xem xong, cả bốn người đều chấn động.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Phong Quang, không hề có người thứ hai nào xuất hiện.
Mắt Phong Quang không chớp lấy một cái, đôi mắt đầy kinh ngạc, nói không nên lời.
Quản lý cười lễ phép, “Tôi nghĩ… cô Hạ cần nên thả lỏng tinh thần, chuyện bị tấn công lần này… dường như là ảo giác của cô Hạ, cô nói đúng không, cô Hạ?”
Liễu Hàn quan tâm nhìn Phong Quang đang ngây người, lúc quay sang nhìn quản lý thì sắc mặt lạnh lùng, “Ảo giác cái gì mà ảo giác, tôi thấy chính là khách sạn của ông không sạch sẽ, đừng nghĩ chuyện gì cũng đẩy lên người Phong Quang nhà tôi.”
Liễu Hàn chính là người như thế, cho dù trong lòng cô cũng không cảm thấy đúng, nhưng vì người thân thiết của mình, cô vẫn lựa chọn phản bác, đây chính là lấp liếm điển hình.
“cô Liễu, lời này không thể nói như vậy, khách sạn của chúng tôi còn phải giữ thanh danh.”
Khâu Lương đứng ra hòa giải, “Tôi thấy sắc mặt cô Hạ không tốt, Liễu Hàn, cô trước tiên mang cô Hạ về nghỉ ngơi đi, còn về chuyện an toàn này, quản lý, vẫn không nên buông lỏng thì hơn.”
Quản lý cười liên thanh: “Đúng đúng đúng, anh Khâu đều là khách quý, về phương diện bảo an này, chúng tôi chỉ có thể không ngừng tăng cường, cam đoàn để cho các vị ở an toàn không phải lo nghĩ.”