Lạc Mai nhìn hai bóng dáng hòa lẫn biến mất vào dòng người trên phố, thật lâu không nhúc nhích.
“Xem ra chủ tử nói rất đúng, ngươi thật sự thích nữ nhân kia.”
Lạc Mai nhìn thoáng qua Thiên Thiên Vạn, không cảm xúc nói: “Chúng ta cũng nên đi.”
Thiên Thiên Vạn nhún vai, cùng Lạc Mai đi về một hướng khác ra
cửa hàng, hai nhóm người một nam một nữ giống nhau trước sau
xuất hiện, người núp trong chỗ tối kia lúc này cần nên khó
hiểu mà rối lên.
Phong Quang đi theo Tuyết Ám đến một bến đò, nhà đò đã chờ
sẵn ở đây một lúc lâu, lên thuyền, nàng ôm tay nải cùng Tuyết
Ám vào khoang thuyền ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống nàng liền hỏi: “Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sao, ngươi lo cho bọn họ?” Tuyết Ám bưng lên một tách trà, lại
không vội uống mà thảnh thơi nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi
cùng bọn họ cũng không phải cùng một loại người, theo lý mà
nói ngươi lẽ ra nên mong đợi bọn họ gặp chuyện không may mới
đúng.”
Nàng rất bình tĩnh nói: “Cũng không phải bọn họ bắt ta, ta vì sao lại hy vọng họ gặp chuyện không may? Hơn nữa, thậm chí họ
bại lộ sẽ bị người của Quỷ vương bắt, thì bọn họ là thủ hạ đáng tin cậy của ngươi, cho dù là nghiêm hình tra tấn bọn họ
cũng sẽ không bán đứng ngươi.”
Tuyết Ám ngừng động tác, lại theo đó vui vẻ nở một nụ cười sâu xa, “Ngươi nói không sai.