Hôn, điều này Phong Quang cũng không am hiểu, bất quá có đôi khi
muốn mục tiêu tấn công chiếm đóng lưu lại ấn tượng khắc sâu,
đây cũng coi như là một chiêu đánh vào bất ngờ mà thắng, nhất
là loại lão xử nam chưa từng yêu đương trong lòng chỉ có thù
hận này, cô có thể nhanh chóng đưa vào khuôn khổ.
Môi của cô rất mềm mại, mềm mại đến Bạch Trí không biết phải
làm sao, khi cánh môi đơn giản kề cận giằng co vài giây, cô đưa
ra đầu lưỡi non mềm, không một chút sơ hở liếm môi của hắn,
Bạch Trí cả người chấn động, sau khi kinh ngạc trôi qua, lý trí chậm rãi trở về làm hắn đẩy cô ra.
Phong Quang giữ trọng tâm không xong, từng bước lui về sau té ngã trên đất, cô căm tức tên đàng ông trước mặt. “Nè, anh có biết
thương hương tiết ngọc không?”
Bạch Trí nắm chặt cánh tay vừa mới đượm duỗi ra, thiếu chút
nữa hắn liền nắm tay giữ cô lại, cho dù trong lòng một mớ hỗn loạn, trên mặt hắn vẫn là ôn nhu dối trá, sau đó càng châm
chọc nói, “Đối với loại phụ nữ gặp đàn ông liền chủ động ôm
lấy, tôi thấy cô sẽ không thiếu đàn ông thương hương tiếc ngọc.”
“Đi lên.” Giọng nói không mang theo một chút cảm tình phát ra,
lại nhìn cô gái đang giật giật kia đem mặt chuyển qua một bên,
đem thân người sau đối diện hắn, thái dương của hắn nhảy dựng,
vốn là hắn cái gì cũng không quản, trực tiếp đi, hắn cũng
nói chính mình như vậy, phiền chán đem âu phục áo khoác thoát
xuống dưới, hắn kéo kéo caravat, nhưng tâm tình phiền chán không giảm bớt, hắn cuối cùng vẫn mở cửa xuống xe.
Đến gần, hắn mới nhìn rõ mặt đất lưu lại vài giọt nước, cô
cởi giày, chân trần giẫm lên mặt đất, mà gót chân của cô đã
muốn bị đôi giày cao gót sang quý kia ma sát ra vết máu, sự
kiêu ngạo cuối cùng của cô không cho cô để người khác nhìn thấy mình khóc.
Bất quá ở trong mắt hắn, bây giờ cô là một đứa nhỏ thảm hại.
Bạch Trí ôm trán, cảm thấy bất lực thật sâu, bất đắc dĩ qua
đi, hắn cong thắt lưng xuống, trực tiếp đem cô gái đang ngồi
khóc ôm lên, còn là kiểu ôm công chúa có thể đáp ứng mọi loại ảo tưởng của các cô gái.