Độc Cô Kỵ bưng chén rượu lên, ngửi mùi rượu lại để chén
xuống, cười nói: “Quỷ vương điện hạ dũng mãnh thiện chiến,
Ngân diện quân sư dự liệu như thần, cô sớm muốn cùng bọn họ
kết giao ở ngoài chiến trận một phen, chỉ là bất hạnh vẫn
luôn không có cơ hội.”
Tiêu Nhược mặt không chút thay đổi nói: “Cảm tạ quốc vương xem trọng.”
“Ha ha, còn mong Quảng Lưu quốc vương không cần để ý, Tiêu Nhược
này từ nhỏ đã có tính tình không lạnh không nóng như vậy.”
Tiêu Phần chủ động phụ họa lời nói của Độc Cô Kỵ, “Ngân diện
quân sư cũng không chỉ có tài dụng binh mà thi từ ca phú cũng
rất có tài nghệ, nhớ đến đầu năm quân sư từng ngâm thơ qua một
bài thơ: Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn độc tự khai, dao tri bất thị
tuyết, vị hữu ám hương lai. Này có thể nói là thơ hay lưu thiên cổ a.”
(Dịch nghĩa: Ở góc tường có mấy nhành mai. Khi rét tới, chỉ nở một
mình. Từ xa đã biết không phải tuyết. Vì có hương thoang thoảng bay
tới.)
“Thơ của quân sư sớm đã truyền vào Quảng Lưu, lời hay như thế Cô tự nhiên là biết đến.”
Bài thơi này cũng không phải do nàng sáng tác, trong
lòng nàng bỗng dưng thấy hoảng nhưng còn hơn là bây giờ nhìn
thấy Độc Cô Kỵ ngoài ý muốn.
“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai…” Phong Quang không
tự giác thì thầm hai câu cuối cùng, gục đầu xuống, cái trán
che khuất ánh mắt nàng làm cho người ta không nhìn ra nàng đang
suy nghĩ cái gì.
Độc Cô Kỵ thu hồi tầm mắt, thần sắc bỗng nhiên trở nên lười
nhác một phần, “Mấy lời khen tặng dừng ở đây đi, tiếp theo có
thể nói chuyện chính sự rồi.”
“Ha? Không biết quốc vương Quảng Lưu quốc muốn bàn luận như thế
nào?” Tiêu Phần thu hồi nụ cười thoải mái, không thể không xem
kỹ người trẻ tuổi không nên khinh thường này.
Mọi người trong đại điện đều đem ánh mắt tập trung vào hai người ở trên cao này.
“Tiêu hoàng cùng Cô đều biết, chiến tranh hằng năm đã khiến cho
hai quốc gia tổn thất không nhỏ, huống chi còn có đám người ở
biên giới và Khê tộc làm kẻ thứ ba như hổ rình mồi, Cô đã có
thể dẫn đầu đề nghị hòa bình giữa hai quốc gia thì cũng không nên để người ngoài nghĩ lầm Quảng Lưu ta e ngại Đại Duy quốc
mới tốt.”
Tiêu Phần gật đầu, “Đó là đương nhiên, Quảng Lưu quốc cùng Đại
Duy quốc có thực lực tương đương, sao lại cần người ngoài phân
ra ai mạnh ai yếu đây?”
“Cho nên, Cô đã làm người đầu tiên này thì nên có được thù lao tương ứng.”