“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai… Ta rốt cục biết tại
sao ngươi lại nói ngươi tên là Tuyết Ám.” Ánh mắt Phong Quang ảm đạm.
Hắn vuốt ve một lọn tóc dài trước ngực nàng, thoải mái gật đầu, “Ta thừa nhận lúc ấy ta là có tâm tư khác.”
“Ha… Còn cố ý làm nàng ta nghĩ ngươi vì cứu nàng ta mà bị
hủy dung, làm cho nàng động tâm, còn… còn lừa cả ta.”
“Ta cũng không nghĩ tới trước đó ta lại lừa gạt một cô nương
ngốc như vậy.” Nói đến đây hắn cũng lộ vẻ mặt ngoài ý muốn
sâu sắc, giống như nói ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ ngốc
thế.
Phong Quang mím môi, “Ta biết ta không thông minh, cho nên cũng không đoán được ngươi tới Đại Duy vì muốn đòi cái Ngân diện quân sư
kia từ Tiêu Hoàng.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên ta mới nói nàng sao không ở lại đại điện để nghe cho hết rồi hãy đi?”
“Đừng cho là ta không biết Ngân diện quân sư Bạch Dung chính là
Hạ Khởi Mộng, ngươi cùng Quỷ vương đều muốn nàng, chẳng lẽ
còn muốn ta ngồi ở đó nhìn các ngươi giành một nữ nhân sao?
Nói như thế nào thì ta cũng là người vị Quỷ vương đòi từ
hôn.”
Hơi thở trên người hắn trở nên lạnh lẽo, “Nàng khó chịu khi bị Quỷ vương từ hôn?”
“Thật ra không cảm thấy khó chịu…” Nàng sợ hãi run run một
chút, sợ nói sai lời sẽ bị hắn chụp một cái tát qua giết
chết, “Nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, bị từ hôn
trước mặt mọi người ít nhiều gì cũng thấy khó xử.”
Thế này hắn mới tản ra hơi thở sung sướng cả người, “Không cần thấy khó xử, ta đã báo thù cho nàng rồi.”
“Báo thù?”
Nàng ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu quả thật rất đáng yêu, Độc Cô Kỵ cười hôn nhẹ lên khóe môi nàng, phát hiện thân người nàng
cứng lại rồi bộ dạng ngơ ngác thì hắn có cảm giác đang khi
dễ nàng mà tâm tình vui vẻ vài phần.
Sau khi Phong Quang rời khỏi đại điện, Tiêu Nhược tự nhiên là yêu cầu Tiêu Phần đem nhị tiểu thư tướng phủ ban hôn cho hắn, căn
bản không quan tâm Tiêu Phần lúc này đang kìm nén tức giận cực
kỳ.