“Đây không phải chuyện mà nàng nên quan tâm.” Độc Cô Kỵ nói nhẹ
nhàng bâng quơ, chung quy luôn có một đám già mục nát vì cái
gọi là suy trì huyết thống mà không nhìn mặt người nói
chuyện, tính tính toán toán cũng không nhớ hắn đã tước đi bao
nhiêu chức quan rồi?
“A Kỵ, nếu không...”
“Hư…” Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên môi lạnh của nàng, “Nàng biết
ta không có biện pháp giận dỗi nàng, nếu nàng nói lời mà ta
không thích nghe, ta chỉ biết giận chính mình.”
“Nhưng mà…” Ánh mắt nàng dao động, “Thật ra, cha mẹ ta cũng đều đưa tin tới, Hạ Khởi Mộng năm ngoái đã sinh một đôi long phượng thai cho Tiêu Nhược, mà ta…”
Tuy rằng thái tử Đại Duy quốc thoát ly cốt truyện mà đăng cơ
thành công, quyền lực của Quỷ vương Tiêu Nhược càng lúc càng
thấp, nhưng có rất nhiều chuyện luôn đi theo quỹ đạo vốn có
của nó, ví dụ như Tiêu Nhược và Hạ Khởi Mộng sinh ra một đôi
song sinh long phượng thai thông minh xinh đẹp, nghe nói hai đứa
trẻ đó nửa tuổi đã có thể mở miệng nói chuyện, một tuổi
xuất khẩu thành thơ, trình độ này không phải chỉ là con nhà
người ta thôi đâu.
Độc Cô Kỵ vuốt hai gò má nàng bị gió thổi rét run, “Vội mã muốn có đứa nhỏ như vậy sao?”
Nàng gật đầu.
“Vậy mỗi ngày chúng ta nên cố gắng nhiều hơn chút nữa mới
được.” Hắn có ý khác cười hàm xúc, khi nàng còn chưa kịp kinh sợ hô lên thì hắn đã ôm lấy nàng trở về tẩm cung.
“Đợi chút, A Kỵ…” Bây giờ đang là ban ngày đó!
“Ta đây đều vì nguyện vọng của Phong Quang mà cố gắng, cho nên Phong Quang hãy phối hợp với ta, được không?”
Phong Quang: “…”
Sau ba tháng Độc Cô Kỵ nghiêm túc cố gắng, lại bắt Phong Quang
nghiên cứu tập sách tên, đệ nhất
hoàng tử của Quảng Lưu quốc rốt cục ra đời tại năm thứ hai Hạ Thiên.
Độc Cô Kỵ ôm đứa nhỏ yếu ớt như chỉ cần ra sức một chút sẽ
bóp chết bé, rất là cảm thán nói: “Không uổng công ta trước
đây cày cấy hàng đêm.”