Dưới ánh trăng cao lớn vững chải, ôn nhuận như ngọc, hắn si
ngốc nhìn bóng dáng nàng, “Trước khi đi, có thể cho ta biết tên của ngươi sao?”
An Lộc muốn cười cười trào phúng, nhưng phát hiện chính mình
muốn cười cũng cười không nổi, cuối cùng quay lại nhìn nam nhân phía sau, không hề lưu luyến mà rời đi.
Đi trên đường nhỏ giữa đồng không mông quạnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi làm bạn, khi An Lộc đến đã không thoải mái, hiện
tại trở về càng cảm thấy phiền muộn. Nàng không thể không
thừa nhận, cái con người tên Tề Đoan kia đã có ảnh hưởng không
nhỏ đối với nàng.
Một tiếng quạ kêu khóc vang lên, nàng dừng lại ở giao lộ, lẳng lặng nhìn nam nhân phía trước.
Giữa giao lộ có một người thanh niên quý tộc cầm quạt đứng
đó, hắn một thân áo đen sang quý, khuôn mặt được sinh ra vô cùng tót, nhất là khóe miệng không lúc nào là không mỉm cười kia
so với thuốc phiện càng khiến người ta mê muội, giơ tay nhấc
chân đều ẩn hiện tác phong của một công tử cao quý.
Nàng gọi: “Tề Mộ.”
“Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.”
Mặt An Lộc không chút thay đổi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”