Tại một nơi cách đại điện không xa,
đi qua một dãy hành lang dài liền đến gian phòng của trụ trì
đại sư Linh Cảm tự. Trụ trì đại sư hiệu Kiến Viễn, nghe đồn
ông có phật pháp cao thâm, không dễ dàng tiếp khách hành hương,
cho dù là Hoàng đế đến đây thì cũng có thể nói một câu thời
cơ chưa tới, duyên phận chưa tới mà từ chối, Hoàng đế cũng
không thể cứng rắn phái người bắt ông ra gặp.
Phong Quang nhìn tăng nhân mặt mũi hiền lành ngồi trên đệm cói,
không khỏi bị hơi thở bình thản của ông lây lan, đúng là một
vị cao tăng đắc đạo chân chính.
“Hạ cô nương đã đến.”
“Kiến Viễn đại sư.” Phong Quang cúi người thi lễ, “Chuyện trước
đây còn đa tạ Kiến Viễn đại sư tương trợ, nếu không chỉ sợ ta
thật sự đã thành cô hồn dã quỷ từ lâu.”
“Không cần cảm tạ bần tăng, là do Hạ cô nương tâm từ nhân thiện, mệnh không nên tuyệt.”
Ba tháng trước, sau khi Phong Quang bệnh nặng hồi lâu thì không
hiểu sao hồn rời cơ thể, thân thể nàng bị một hồ yêu xâm
chiếm. Khi thấy nữ nhi mình bỗng nhiên tính tình thay đổi, Hạ
Triều phát hiện có điều không đúng nên đi thỉnh Kiến Viễn đại
sư xuống núi trừ yêu, Phong Quang từ đó mới có thể lấy lại
thân thể, tránh được việc trở thành một linh hồn vô chủ.
Nhưng Phong Quang rất nghi hoặc, “Kiến Viễn đại sư, ta nghe người
khác nói ngài rất ít khi rời núi, lần đó vì sao…”
“Bần tăng từng nói là mệnh Hạ cô nương không nên tuyệt.” Kiến
Viễn bí hiểm nói: “Hạ cô nương còn sống mới có thể cứu được
nhiều người khác.”