Trong lòng Phong Quang thở dài nặng nề, kinh ngạc trên mặt nàng hóa thành bình tĩnh, kéo tay An Đồng an ủi nói: “anh yên tâm, mẹ anh nhất định sẽ không có việc gì.”
“Cảm ơn em.” Bị cô cầm lấy tay, anh không nắm lại cũng không rút ra, cho dù là loại thời điểm thế này anh vẫn duy trì được thái độ không xa không gần.
Phong Quang cảm giác sâu sắc được gánh nặng đường xa, tình tiết có liên quan tới An Đồng đã thoát ly kịch bản, cô không thể chỉ trông cậy vào thị giác trời cho mà phải toàn bộ dựa vào chính mình, con đường này mênh mông không lối về…
Nghĩ làm sao mới có thể kéo được quan hệ với An Đồng, Phong Quang ở học viện cũngkhông yên lòng, đến khi Phương Nhã Nhã bên cạnh gọi cô vài tiếng thì cô mới phục hồi tinh thần lại, mà Mục Thiên Trạch đã lạnh lùng chăm chú nhìn cô, phỏng chừng Mục Thiên Trạch cho là cô cố ý không quan tâm Phương Nhã Nhã, Phong Quang nhún vai, who care?
Tài xế nhà họ Mục đưa hai người đến trước một đống biệt thự trắng ở ngoại ô, Mục Thiên Trạch ấn vang chuông cửa rồi đi vào, nhìn thấy An Đồng ngồi trong sân nhà chăm sóc bồn hoa.
“anh An!” Phương Nhã Nhã vui vẻ chạy tới gần, ngồi xuống chỗ trống bên người anh. (Chỗ này Phương Nhã Nhã gọi “anh An” là “ca ca”, thân thiết hơn so với Phong Quang trước đây gọi là “An tiên sinh”, sau này Phong Quang đổi lại thành “ngươi”. Vì tiếng Việt thì gọi chung là “anh” hết nên mọi người thông cảm.)
Ngay lúc đấy, bỗng nhiên có một người trèo trên tường bằng dây leo nhảy xuống, tư thế tiếp đất của cô mười phần hoàn mỹ, ngay cả váy mặc cũng không bị lộ, cô đứng vững, giang hai tay khoái trá nói: “Tư thế hôm nay cũng hoàn hảo! An Đồng…”
Khi thấy rõ người ở trong sân ngoại trừ An Đồng còn có hai khách không mời mà đến, lời của cô lặng lẽ kết thúc, một giây sau liền phẫn nộ thu tay lại, im lặng.