[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 67: Thành hôn ❤️



Editor: Hân Hân

Lần này, bọn họ đi làng chài nơi Châu Châu lớn lên, cũng định cư ở nơi đó.

Đôi mắt Châu Châu dần dần tốt lên, Lý Bảo Chương rời đi một vài ngày, vì đi lấy kiện áo cưới kia cho Châu Châu. Thôn trang này có không ít Mị Nô cư ngụ, bọn họ đều là cô nhi, sau đó bị người nuôi nấng, chờ sau khi lớn lên lại bán đi.

Bọn họ ở nơi này, đã xảy ra một sự kiện, Văn Hạc cùng một Mị Nô hơn ba mươi tuổi có cảm tình, Lý Bảo Chương cùng Châu Châu cũng không biết khi nào bọn họ bắt đầu thích đối phương, Mị Nô kia lớn lên thật xinh đẹp, tuy rằng hơi lớn tuổi, nàng đã từng là tiểu thiếp của một phú thương, bởi vì lớn lên quá xinh đẹp nên bị chủ mẫu ghen ghét, đã bị đuổi ra. Nàng liền tự mình thu thập tiền, về tới làng chài.

Văn Hạc mặt có chút hồng, nhưng hắn lại nắm tay Mị Nô kia, “Về sau ta cũng không phải người cô đơn, nàng không chê ta mệnh đoản, ta đã cảm thấy tốt rồi.”

Mị Nô kia ôn nhu cười.

Lý Bảo Chương nhìn tròng mắt Châu Châu, hắn tự nhiên không có ý kiến, chính hắn cũng thích huynh trưởng mình tìm được hạnh phúc.

Châu Châu chớp hạ mắt, chủ động đi qua dắt lấy tay Mị Nô kia, “Tỷ tỷ, người tên là gì a?”

“Bích Lộ.” Mị Nô kia ôn thanh đáp.

Một ngày đó Lý Bảo Chương cùng Châu Châu thành thân, thỉnh một ít hàng xóm láng giềng, ý muốn cùng nhau náo nhiệt.

Văn Hạc là trưởng bối duy nhất, ngồi ở vị trí ở giữa.

Châu Châu đội khăn voan đỏ, thật cẩn thận mà hành lễ, nàng nghe chung quanh tiếng cười của mọi người xung quanh, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười.

“Phu thê giao bái.” Có người hô.

Nàng chậm rãi xoay người, bởi vì đội khăn voan đỏ, nàng chỉ có thể nhìn thấy vị trí dưới vòng eo Lý Bảo Chương, nàng nhìn chằm chằm trên giày của đối phương, cong lưng xuống.

“Nương tử.”

Lúc cúi đầu, nàng đột nhiên nghe được âm thanh Lý Bảo Chương.

Châu Châu nhấp môi cười, “Dạ, tướng công.”

Đây là bí mật nho nhỏ của riêng hai bọn họ, ai cũng không phát hiện.

Lý Bảo Chương thật nhanh mà nắm tay Châu Châu, chờ đến khi thẳng eo lên, sớm đã buông tay ra.

“Đưa vào động phòng!”

Một tiếng thét to thật dài.

Châu Châu được Bích Lộ đỡ vào hôn phòng, Lý Bảo Chương muốn ở bên ngoài mở tiệc chiêu đãi khách khứa, ít nhất cũng buổi tối mới có thể vào được. Lý Bảo Chương hôm qua đã nói cùng nàng, nói nàng không cần chờ, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nhưng Châu Châu cũng không chuẩn bị làm vậy. Nàng giơ tay sờ soạng khăn voan đỏ của mình, nàng nghĩ kỹ rồi, nàng nhất định phải chờ đến khi Lý Bảo Chương trở về mở khăn voan đỏ cho nàng.

Ở bên ngoài Lý Bảo Chương bị người thay phiên chuốc rượu, nhưng hắn vẫn luôn mang ý cười trên miệng, nguyên nhân thật dễ đoán, hắn hôm nay thật sự cao hứng.

Hắn sống hai đời, hôm nay là ngày hắn vui sướng nhất, bởi vì hắn rốt cuộc cưới được Châu Châu rồi. Hắn đã không còn muốn cừu hận việc gì, trong kinh thành phát sinh sự tình gì đã không còn quan hệ cùng hắn, thậm chí đời trước rốt cuộc là ai giết hắn, hắn cũng không có hứng thú muốn biết. Ông trời cho hắn sống lại một đời, cũng không phải để hắn vẫn luôn sống trong cừu hận, Lý Bảo Chương muốn, hắn trọng sinh tới một đời này có lẽ là vì thực hiện việc đời trước chưa làm được.

Hắn muốn đối tốt với Châu Châu.

Lại một đời này, cũng như thế.

Chẳng sợ đến ngàn vạn đời nữa, hắn vẫn sẽ đối tốt với nàng.

Hắn uống một chén rượu, trong mắt ý cười càng sâu.

Hắn biết lúc này có người đang đợi hắn.

Chờ đến ban đêm, khách khứa tan đi, Lý Bảo Chương mới bước chân suy yếu mà đi vào hôn phòng, hắn hiện giờ tóc dài quá, tuy rằng mới cập vai. Quần áo màu đỏ làm sắc mặt hắn càng trắng nõn như ngọc, bởi vì uống lên rất nhiều rượu, trên má hắn như phủ hai áng mây đỏ.

Hắn từng bước một mà đi hướng mép giường, chờ đến lúc hắn dừng lại, người đã đứng ở mép giường.

Lý Bảo Chương lẳng lặng mà nhìn người ngồi ở mép giường một hồi, chậm rãi ngồi xổm xuống. Hắn đem đầu dựa vào trên đùi đối phương, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay nhỏ của đối phương, “Châu Châu, ta thật là cao hứng.” Hắn nhẹ giọng nói.

Châu Châu cúi đầu, nàng hiện tại có thể nhìn thấy đỉnh đầu Lý Bảo Chương.

“Thiếp cũng vậy.” Châu Châu nhỏ giọng mà đáp một câu.

Lý Bảo Chương cười một tiếng, hắn ngẩng đầu, một phen xốc lên khăn voan đỏ của Châu Châu.

Châu Châu nhịn không được chớp mắt, mà chỉ một cái chớp mắt, môi nàng đã bị áp lên.

Lý Bảo Chương nhìn biểu tình trên mặt thiếu nữ trước mặt từ kinh ngạc dần dần chuyển thành ngượng ngùng, hắn nhẹ nhàng đem người áp đảo trên giường, đưa một bàn tay ra cởi bỏ màn móc. Lúc hắn đang chuẩn bị cởi bỏ đai lưng Châu Châu, nghe được một tiếng cực kỳ vang “Ọt ọt ọt~ ——”.

Mặt Châu Châu hiện một chút đỏ, nàng quẫn bách mà vuốt bụng chính mình.

Lý Bảo Chương sửng sốt một chút, không nề hà mà cười. Trong mắt hắn toàn bộ đều là ý cười, phảng phất như từng ngôi sao đều chứa bên trong, “Vậy, ăn một ít trước đi.”

Hắn bò dậy cố ý làm cho Châu Châu một chén mì, Châu Châu đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng mà nói thầm, “Lại nhiều thêm tí thịt đi.”

“Được.” Lý Bảo Chương đáp.

“Còn có hơi ít mì, thiếp đói bụng, thật đói.” Châu Châu lại nói.

“Được.” Lý Bảo Chương vẫn là đáp như vậy.

Đêm nay, Châu Châu ước chừng ăn hai chén mì bí đao rải thịt miếng thật lớn.

Lý Bảo Chương chống cằm, ánh mắt ôn nhu mà nhìn tân nương tử của mình.

Sau khi Châu Châu ăn xong, giương mắt nhìn Lý Bảo Chương, nàng nghĩ nghĩ, thò qua muốn hôn hôn Lý Bảo Chương một cái, nàng muốn cảm ơn Lý Bảo Chương nửa đêm nấu mì cho nàng ăn.

Miệng Lý Bảo Chương bị hôn nên dính bẩn, biểu tình có chút cứng đờ, nhưng vẫn là chỉ có thể bất đắc dĩ cười, hắn lấy ra khăn tay trước tiên lau miệng và lau tay cho Châu Châu, rồi mới lau vết bẩn trên môi mình.

Châu Châu nhìn một phen động tác này của hắn, nhẹ nhàng chớp mắt, “Ca ca, thiếp rất thích chàng a.”

Lý Bảo Chương đứng dậy, trực tiếp đem Châu Châu ôm ngang lên, “Đợi lát nữa lên giường rồi nói, nàng nói bao nhiêu lần ta đều nghe bấy nhiêu.”

“Hả?” Châu Châu sửng sốt, bất quá nàng thực mau liền phản ứng lại, đôi tay trực tiếp cuốn lấy Lý Bảo Chương, “Được a, được a.”

Nàng nhiệt tình trắng ra liền làm Lý Bảo Chương có chút chống đỡ không được, mặt hắn đỏ hồng, nhưng nghĩ rốt cuộc hắn là nam tử, liền gắt gao mà nhấp môi, không nói một lời, ôm Châu Châu hướng về phía giường.

Một đêm nay, nến đỏ thiêu đốt hồi lâu.

- --------HOÀN CHÍNH VĂN--------

Hân Hân: Ta da, hết 67 chương rồi, hai anh chị cũng đã hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Cảm ơn mọi người đã cùng mình đi đến đây nha. Like đi nha, động lực cho mình đó ❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.