Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 116: Bí mật bị thời gian che giấu



Nam Cung Phong kéo ghế ngồi xuống, cố gắng không nhìn vào mắt Đường Huyên, Âu Dương Vân hiểu vì sao anh lại trốn tránh như thế, vì một ánh mắt của cô ta rất có thể sẽ phá hủy hết lòng tin khó vững chắc trong lòng anh.

Âu Dương Vân ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Phong, trong căn phòng lớn, bầu không khí dường như đang đông lại, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được chính là tiếng hít thở của bốn người.

Tiếng hít thở hỗn độn không có quy luật, có thể thấy trong lòng bốn người đều không bình tĩnh, Nam Cung Phong căng thẳng vì người anh sắp đối mặt, một người là người yêu của anh trong quá khứ, một người là người yêu hiện tại của anh. Đối với anh mà nói, bất kể làm tổn thương người nào anh cũng không đành lòng.

Âu Dương Vân căng thẳng, đương nhiên là vì sợ Nam Cung Phong lâm trận lùi bước.

Triệu Diệc Thần căng thẳng là vì sợ Nam Cung Phong sẽ nói ra những lời làm tổn thương Đường Huyên, mà Đường Huyên căng thẳng cũng vì như thế.

Sau khoảng thời gian im lặng thật dài, Nam Cung Phong lên tiếng, ánh mắt anh lạnh lùng quét về phía Đường Huyên, khẽ nói: “Hôm nay tôi hẹn cô ra là muốn trịnh trọng giới thiệu một chút.”

Anh chuyển ánh mắt về phía Âu Dương Vân bên cạnh: “Đây chính là người vợ hiện tại của tôi, tôi rất yêu cô ấy.”

Bầu không khí lại lạnh đi, mười ngón tay của Đường Huyên đan chặt vào nhau, cô ta không mở miệng nói chuyện.

“Bây giờ chúng tôi sống rất thoải mái, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà vứt bỏ cô ấy, nếu không có cô ấy thì đã không có tôi của ngày hôm nay, vì vậy sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, chuyện đã qua tôi có thể bỏ qua, chúc phúc cho cô và Triệu Diệc Thần có được kết quả tốt.”

Sắc mặt Đường Huyên dần tái nhợt, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, cô ta vẫn không nói gì.

“Đương nhiên tôi hy vọng các người tiếp tục rời khỏi nơi đây, yên lặng rời đi như ba năm trước vậy, ở thành phố B này, tôi không muốn vô tình gặp mặt bất kỳ ai trong số các người.”

“Đừng nói nữa!”

Triệu Diệc Thần vụt đứng lên, gân xanh trên trán nổi lên, anh ta tức giận giơ nắm đấm muốn đấm lên mặt Nam Cung Phong, Nam Cung Phong lách người tránh khỏi, nhưng anh ta vẫn không chịu từ bỏ, rất nhanh hai người đàn ông đã bắt đầu đánh nhau.

“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi.”

Âu Dương Vân vội vàng tiến lên ngăn cản, Đường Huyên lại giống như người gỗ, ngồi tại chỗ yên lặng rơi nước mắt.

“Triệu Diệc Thần, tôi bảo anh dừng tay, dựa vào đâu mà đã mang vợ chưa cưới của người khác đi rồi còn hùng hồn ở đây đánh người!”

Âu Dương Vân tức giận gào lên với anh ta, Triệu Diệc Thần giật mình, kéo cánh tay cô: “Cô theo tôi ra ngoài.”

“Buông ra, tại sao tôi phải đi ra ngoài với anh!”

Triệu Diệc Thần mắt điếc tai ngơ, hướng ánh mắt về phía Đường Huyên: “Huyên Huyên, đến lúc nói rõ sự thật rồi.”

“Buông cô ấy ra.”

Nam Cung Phong hung ác ra lệnh, vừa định ra tay, Đường Huyên đã lên tiếng: “Anh Phong, để bọn họ ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Lòng Âu Dương Vân chợt lo sợ, đột nhiên dừng giãy giụa, dường như cô đã linh cảm được lời Đường Huyên muốn nói sau đó nhất định sẽ làm dao động cán cân tình cảm trong lòng Nam Cung Phong.

Cứ như vậy, cô giống như một con rối bị Triệu Diệc Thần kéo ra khỏi phòng.

Triệu Diệc Thần đóng cửa phòng, dựa lưng vào vách tường ngoài hành lang, đôi mắt đẹp khép chặt lại, trên gương mặt tuấn tú kia là những vết thương cũ mới chồng chất.

Âu Dương Vân tựa ở vị trí cạnh cửa, có thể nghe thấy tiếng nói bên trong rất rõ ràng, khóe miệng cô khẽ run vài cái, nghẹn ngào hỏi Triệu Diệc Thần: “Nhất định phải giúp Đường Huyên phá vỡ gia đình tôi sao?”

“Tôi không muốn phá hủy hạnh phúc của bất kỳ ai, nhưng có vài chuyện nhất định phải nói cho rõ, nếu cô là Đường Huyên, trên lưng cô vác thù hận sâu sắc, cô cũng sẽ không cam lòng cứ như vậy mà chịu đau khổ một mình.”

Âu Dương Vân im lặng, bởi cách một cánh cửa trong phòng kia, cuộc nói chuyện khiến cô bất an đã bắt đầu.

Nam Cung Phong lạnh lùng nhìn Đường Huyên, kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, nói: “Tôi cho cô nửa tiếng, nói hết những gì cô muốn nói một lần.”

Đường Huyên giương đôi mắt mông lung đẫm lệ lên, đi từng bước về phía anh, đột nhiên nhào vào trong lòng anh, lớn tiếng khóc.

“Anh Phong, ba năm rồi, lòng em không có ngày nào không đau, anh có biết là ai hại chúng ta thành như thế này không? Là ba anh, là ba anh Nam Cung Nhữ Dương, anh có biết ba mẹ em đều chết cả rồi hay không? Anh có biết là ai hại chết bọn họ hay không? Là mẹ anh, là mẹ anh Triệu Tịch Lận...”

Âu Dương Vân đứng lặng cạnh cửa, đầu óc đùng một tiếng trống rỗng, cô khiếp sợ che miệng lại, hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa chính tai nghe được.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ba mẹ chồng là người hiền hậu lương thiện như vậy, sao có thể giống như Âu Dương Trường Phong và Nguyễn Kim Tuệ hại chết người khác được.

“Cô đang nói bậy bạ gì đó?”

Nam Cung Phong đẩy cô ta ra, anh và Âu Dương Vân giống nhau, không chấp nhận được những lời nói ra từ trong miệng Đường Huyên.

“Em không nói bậy bạ.”

Đường Huyên khóc càng đau lòng hơn, cô ta bắt đầu rủ rỉ nói ra những chuyện cũ đã từng xảy ra ba năm trước mà Nam Cung Phong không hề biết.

“Bốn năm trước, khi lần đầu tiên anh mang em về nhà, ánh mắt ba anh nhìn em rất kỳ lạ, thừa dịp không có anh, ông ấy hỏi mẹ em tên gì, lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, bèn nói với ông ấy mẹ em tên là Hồng Diệu Châu, sắc mặt ông ấy lập tức sầm lại, về sau em lại đến nhà anh, thái độ của ông ấy với em vô cùng lạnh nhạt, mãi đến một ngày, đột nhiên ông ấy hẹn em ra ngoài gặp mặt, trong một quán trà, ông ấy đi thẳng vào vấn đề, bảo em rời xa anh, đương nhiên em không đồng ý, hỏi ông ấy tại sao, anh có biết ông ấy nói thế nào không?”

Nam Cung Phong như một núi băng, lạnh lùng mở miệng: “Nói thế nào?”

“Ông ấy nói, con gái của Hồng Diệu Châu không xứng gả vào nhà Nam Cung chúng tôi.” Nước mắt của Đường Huyên lại một lần nữa rơi xuống: “Chính vì em là con gái của Hồng Diệu Châu nên em nhất định phải rời xa anh, em hoang mang khó hiểu, gặng hỏi giữa ông ấy và mẹ em có mâu thuẫn gì không, ông ấy lại bảo em về nhà hỏi mẹ em, lúc sắp đi còn cảnh cáo em, chuyện hẹn em ra tuyệt đối không được nói với anh, nếu không ông ấy sẽ khiến gia đình em phải trả giá đắt.”

“Sau khi em đi ra từ quán trà thì chạy về nhà như phát điên, vừa thấy mẹ, em đã khóc hỏi bà và Nam Cung Nhữ Dương có quan hệ gì, lúc đó mẹ em rất kinh ngạc, nghe xong lời em nói thì vô cùng tức giận, mẹ nói với em không cần để ý đến ba anh, nói ba anh là một người đàn ông vô tình vô nghĩa, ba mươi mấy năm trước, sau khi lừa bà lên giường xong lại vứt bỏ bà, hiện giờ ông ấy sợ sau khi em gả vào nhà anh, chuyện xấu của ông ấy sẽ bị lộ ra nên mới kiên trì bắt em rời đi, nghe được lời của mẹ em, em đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không để lời cảnh cáo của ba anh trong lòng nữa, khoảng mười ngày sau, ông ấy lại hẹn em ra ngoài một lần nữa, lần này trực tiếp đưa cho em một tấm chi phiếu lớn, em từ chối ông ấy, đồng thời nói với ông ấy em yêu anh không phải vì sự giàu có của anh, em yêu anh chỉ là yêu con người anh, em cũng hứa sẽ không nói chuyện của mẹ em và ông ấy ra ngoài, nhưng ông ấy vẫn không đồng ý, vẫn kiên trì bắt em rời xa anh.”

“Ngày đó chúng ta chia tay trong không vui, sau đó không bao lâu, gia đình em đã xảy ra một chuyện động trời, mà em lúc đó có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến chuyện này có liên quan đến ba anh.”

Nam Cung Phong ngừng thở, chờ những lời tiếp theo của Đường Huyên.

“Đó là một đêm âm u, lúc nào cũng có thể đổ mưa như thác lũ, ba em đưa chuyến hàng cuối cùng xong thì đi qua một con đường nhỏ vắng vẻ, ba em cũng không phải lần đầu tiên đi qua con đường đó, bình thường căn bản sẽ không có người ra vào, nhưng đêm đó lại đột nhiên có một tên bợm rượu nào từ đâu chui ra, đâm thẳng về phía xe của ba em, do thực sự quá đột ngột, ba em không kịp phanh lại, người đó đã bị nghiền dưới xe, chết ngay tại chỗ, lúc đó ba em rất sợ hãi, ông không biết nên làm thế nào, thậm chí ngay cả mặt mũi người đó ông cũng không nhìn rõ, vì trên mặt người đó toàn là máu, trên người đầy mùi rượu nồng nặc, ba em đã đấu tranh rất lâu, vì sợ ngồi tù nên ông đã chạy trốn, khi chạy về đến nhà, trên người ông có rất nhiều vết máu, mẹ em và em thấy ông mất hồn mất vía bèn hỏi ông đã xảy ra chuyện gì, hai chân ba em mềm oặt ngã nhào trên đất, khóc nói ông đã đâm phải người rồi, ông đâm chết người rồi, một nhà chúng em bỗng chốc bước vào bóng tối, cả đêm không chợp mắt, khi trời sáng, ba em không chịu nổi sự sợ hãi trong lòng, định đi đến đồn cảnh sát tự thú, nhưng mẹ em lại sống chết không cho ông đi, tình cảm của mẹ em với ba em vô cùng sâu đậm, năm đó sau khi bị vứt bỏ, là người ba trung thực của em đã cưới bà, hai mươi mấy năm nay hai người chưa một lần cãi nhau, mẹ em nói dù sao thì nơi vắng vẻ vừa không có camera giám sát vừa không có nhân chứng chứng kiến, chỉ cần chúng ta không thừa nhận thì sẽ không ai biết, với sự kiên trì của bà, ba em đành bỏ đi ý nghĩ tự thú trong đầu, cứ như thế, một nhà chúng em lo lắng trải qua ba ngày, mỗi ngày nhìn tin tức trên ti vi đưa tin người chết do bị đâm, hoặc là nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát đều căng thẳng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, lại trải qua vài ngày trong không khí căng thẳng như vậy, nỗi lòng lo lắng của nhà em bắt đầu dần thả lỏng, tưởng rằng chuyện này cuối cùng cũng xong, lại có nằm mơ cũng không ngờ được rằng giấy không gói được lửa, chuyện ba em đâm người vẫn bị người ta biết.”

Đường Huyên lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt bắt đầu xen lẫn oán hận.

“Là ba anh hẹn gặp mặt em lần thứ ba, em căn bản không ngờ ông ấy biết rõ chuyện của nhà em, ông ấy vứt một tập ảnh xuống trước mặt em, trong ảnh là cảnh ba em đâm người lúc đó, em kinh hoàng hỏi ông ấy ảnh ở đâu ra, ông ấy nói cho dù là ảnh ở đâu ra thì việc ba em đâm chết người cũng là sự thật, giây phút đó, dường như em đã đoán được mục đích ông ấy hẹn em ra, quả nhiên những gì em đoán không sai, ông ấy nói chuyện này ông ấy sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa, đồng thời cũng giữ lại trong lòng mãi mãi không nói ra, điều kiện chỉ có một, rời xa con trai ông ấy.”

Hai tay Nam Cung Phong chẳng biết đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào, sắc mặt anh xanh mét, chất vấn Đường Huyên: “Vì sao xảy ra chuyện như vậy mà cô không nói cho tôi biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.