Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 141: Kẻ giật dây tiết lộ scandal(3)



“Nhưng em vẫn cảm thấy rất có lỗi, vì em mà anh phải chịu biết bao phiền nhiễu như vậy, người khác nhất định sẽ cho rằng anh không có mắt nhìn người, lại đi cưới một cô vợ bất trị như vậy.”

“Cuộc hôn nhân của anh không cần người ngoài phán xét, chuyện này cũng vậy, anh lấy ai cũng chẳng ai quản được, chỉ cần bản thân anh biết Âu Dương Vân em là người như thế nào là được rồi.”

Những giọt nước mắt vương thành một hàng trên khóe mắt Âu Dương Vân bỗng rơi xuống, trong lúc này, sự tin tưởng và bênh vực của Nam Cung Phong chính là sự an ủi tốt nhất đối với cô.

“Chồng ơi, cảm ơn anh.”

“Ngốc ạ, cảm ơn cái gì chứ.”

Nam Cung Phong tự tay lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa trêu chọc: “Anh phát hiện ra em càng ngày càng có mùi vị của phụ nữ đấy, trước kia dù anh có bắt nạt em thế nào đi chăng nữa, em đều giống như một người đàn ông không bao giờ rơi lệ, nhưng bây giờ anh chẳng làm gì mà em cũng khóc nhè trước mặt anh, có phải em hiểu rõ phụ nữ chỉ có khóc lóc mới có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông không?”

Âu Dương Vân hết khóc lại mỉm cười: “Đâu có.”

“Được rồi, dù có hay không, chỉ cần em rơi nước mắt anh sẽ rất đau lòng đấy, vì thế nếu muốn anh không đau lòng thì em đừng buồn nữa, chuyện này để anh xử lý.”

“Anh xử lý thế nào đây?”

“Trước tiên phải điều tra xem kẻ tung tin đồn nhảm là ai, sau đó bắt hắn trả lại sự thật vốn có của nó.”

Âu Dương Vân căng thẳng trong lòng: “Anh định công bố quá trình vì sao em và nhà họ Lý lại ký hôn ước sao?”

“Ừm.”

“Không được.”

Cô không cần suy nghĩ liền lập tức từ chối: “Tuyệt đối không thể làm như vậy được.”

“Tại sao?”

Nước mắt Âu Dương Vân lại không ngừng rơi xuống: “Những ký ức về tuổi thơ cũng chính là những vết sẹo không thể phai mờ trong lòng em, em thực sự đã rất buồn, không muốn vết thương ấy bị lộ ra khiến mọi người đều nhìn thấy nó, mà cho dù có làm vậy cũng chẳng thể chứng minh sự trong sạch của em.”

Nam Cung Phong đau lòng nắm tay cô đặt vào trong lòng: “Xin lỗi Tiểu Vân, anh không nghĩ tới cảm nhận trong lòng của em, xin lỗi em.”

Âu Dương Vân tựa vào vai anh khẽ nức nở, cô thực sự đã rất mệt rồi, một cuộc sống hỗn loạn, bão tố này chưa qua, sóng gió khác đã ập tới, nếu như bão tố chỉ ập đến với cô thì còn được, đằng này còn liên lụy đến Nam Cung Phong, trong lòng cô thật sự rất áy náy.

Gần tối, cô trở về nhà, đứng ở cửa dinh thự Bạch Vân, lưỡng lự rất lâu vẫn không dám bước vào, không dám đối mặt với ba mẹ chồng - những người đã yêu thương cô.

Mãi đến khi Nam Cung Phong trở về, nắm tay cô cùng đi vào trong, đối diện với ba mẹ chồng và em chồng đang ngồi trong phòng khách, cô định lên tiếng xin lỗi, mẹ chồng đã lên tiếng trước: “Tin tức chiều nay ba mẹ đã xem rồi, Tiểu Vân con không cần phải cảm thấy áy náy, tin tức này quả thực quá vô căn cứ mà, chồng con đã liên lạc với người ta để họ bỏ tin này đi rồi, chỉ là kẻ tung tin đồn nhảm này thật quá đáng ghét, nhưng hắn dường như không thể ngờ rằng nhà Nam Cung chúng ta lại có thể phong tỏa tin tức, gửi bản thảo cho tất cả tòa soạn và giới truyền thông trong thành phố B này, thậm chí đến thành phố lân cận cũng có được tin tức.”

“Chuyện này mọi người không cần lo, con sẽ xử lý, chặn một trang web cũng không bịt nổi miệng thế gian, ăn cơm trước đã.”

Nam Cung Phong bình tĩnh nhìn mọi người trong nhà, trong lòng thực ra đã sớm có cách.

“Tiểu Vân, đừng buồn, cho dù người đời nói con thế nào hay đánh giá con thế nào, trong mắt mẹ và ba con, con luôn là cô con dâu ngoan ngoãn có một không hai.”

“Còn em nữa, trong lòng em, chị dâu luôn là người chị tốt nhất trên đời.”

Nam Cung Tình Tình giơ tay phát biểu ý kiến, xác định rõ bản thân mình cùng một chiến tuyến với chị dâu.

“Con cảm ơn mẹ, con cảm ơn ba, cảm ơn Tình Tình.” Ánh mắt liếc nhìn Nam Cung Phong đứng bên cạnh: “Cũng cảm ơn anh nữa.”

“Được rồi, cảm ơn một vòng rồi con không mệt ta nghe cũng mệt, mau ăn cơm thôi.”

Ăn cơm tối xong, Âu Dương Vân lên tầng liền bấm số điện thoại của Lý Giáp Phú, rất nhanh có người bắt máy, giọng nói có chút hơi kinh ngạc: “Thật không ngờ nha, Tiểu Vân cô còn biết gọi điện cho tôi cơ đấy.”

“Chú Giáp Phú, là chú làm sao?”

Lý Giáp Phú ngẩn người: “Tôi làm cái gì?”

“Về chuyện cháu không tuân thủ giao ước, chuyện cháu gả cho Nam Cung Phong, bây giờ cả thành phố B đều đang đồn ầm cả lên rồi.”

“À, thì ra cô còn biết mình không tuân thủ giao ước sao?”

“Nói như vậy nghĩa là chú thừa nhận?”

“Xin lỗi, tôi chưa từng làm những chuyện như vậy bao giờ, nhưng có điều, nếu như tôi biết là ai làm, tôi nhất định sẽ rất cảm kích hắn đấy, bởi vì đây đúng là chuyện tôi luôn muốn thực hiện chẳng qua là tôi không dám thôi..”

Bụp, Lý Giáp Phú cúp máy.

Âu Dương Vân bất lực ngồi xuống ghế sofa, cả người chìm sâu vào trong sự hỗn loạn.

Nam Cung Phong đi tới phòng ngủ, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của cô, vô cùng đau lòng hỏi: “Còn đang phiền muộn về chuyện đó sao?”

“Không ạ.”

Âu Dương Vân cố nẩn ra một nụ cười: “Đã đồng ý rồi mà, em cũng không để trong lòng, đương nhiên nó sẽ không còn đè nặng trong lòng em nữa.”

“Không để trong lòng là tốt rồi.”

Nam Cung Phong vén những sợi tóc vương trên thái dương cô, trấn an: “Tin anh đi, anh sẽ không để em lúc nào cũng buồn phiền như vậy, sẽ không để những kẻ không có ý tốt kia tạo ra nhưng tin đồn nhảm khiến em thêm phiền lòng.”

Âu Dương Vân tựa người vào ngực anh, khẽ nói: “Câu nói cảm ơn này chắc ngày hôm nay anh đã nghe đủ rồi nhỉ.”

“Ừ, vậy nên em không cần nói nữa đâu, những người thật lòng yêu nhau thì không cần nói câu xin lỗi hay cảm ơn đâu.” Nam Cung Phong thở dài: “Bây giờ Tiểu Vân của chúng ta đã quá mệt rồi.”

Cô chợt ngẩng đầu, trong lòng kinh ngạc vô cùng, vì sao những lời này của Nam Cung Phong, nghe lại cảm thấy kỳ lạ giống như tối hôm ở Mỹ anh gọi điện cho cô vậy nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, mặc dù khắp người là scandal, nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, cô vẫn nên đề trường học thì hơn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cùng học trò lên lớp, vẫn chấm bài cho học sinh, dùng ý chí kiên cường của cô chống lại sự thật tàn nhẫn.

Đột nhiên Lâm Ái giống như phát hiện ra một đại lục mới, thét lên: “Tiểu Vân, cậu mau tới đây đi.”

Âu Dương Vân tưởng lại xảy ra chuyện gì khiến cô ấy không thể chấp nhận nổi, bước từng bước nặng nề tới trước bàn làm việc của Lâm Ái.

Bỗng nhiên, cô ngây ngẩn cả người.

Trên máy tính của Lâm Ái, lúc này đang đưa tin Nam Cung Phong lấy danh nghĩa công ty tổ chức họp báo.

Nam Cung Phong mặc âu phục thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở vị trí tổng giám đốc điều hành, Quý Phong ngồi bên cạnh anh, phóng viên của các tòa soạn và các nhà mạng vây xung quanh, bọn họ tranh nhau đặt câu hỏi cho Nam Cung Phong, đều muốn trở thành người đầu tiên có được tư liệu về những chuyện xảy ra sau khi scandal bị lộ tối qua do Nam Cung Phong trả lời.

Âu Dương Vân như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào, lại rất lo liệu Nam Cung Phong có để lộ những chuyện trước đây của cô không, có lẽ làm như vậy sẽ có rất nhiều người thương cảm cô, nhưng cô không cần sự thương cảm ấy, cô chỉ muốn chôn vùi những chuyện không hay trước kia trong lòng mình thôi, trở thành một bí mất cả đời không ai biết.

“Xin chào mọi người, mời chọn vị trí cho mình, theo thứ tự đưa ra câu hỏi.”

Những lời nói ngắn gọn mà ẩn chứa ý vị sâu xa này của Nam Cung Phong ra hiệu các phóng viên ngồi xuống, mặt không đổi sắc.

“Tổng giám đốc Phong, tôi là phóng viên của báo thương nhân, tôi muốn biết, hôm nay anh mở một cuộc họp báo như vậy, có phải là muốn giải thích rõ anh không hề biết vợ mình đã từng có hôn ước với người đàn ông khác không ạ?”

Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Phong liếc nhìn tên phóng viên kia, trịnh trọng trả lời: “Sai, tôi đã sớm biết từ lâu.”

“Tổng giám đốc Phong, vậy anh đã sớm biết rồi tại sao vẫn muốn kết hôn với cô ấy? Có phải anh biết rõ người từng có hôn ước với vợ mình là một kẻ thiểu năng, và cô ấy đáng là đối tượng được xã hội vô cùng đồng cảm.”

“Tôi biết, nhưng tình yêu vốn chẳng liên quan gì đến sự thương cảm cả, tôi yêu cô ấy từ lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng không phải vì tham tiền của tôi mới lấy tôi, mà là vì tôi luôn mạnh dạn theo đuổi cô ấy, ba cô ấy buôn bán gặp khó khăn, tôi liền nhân cơ hội này cưới cô ấy về nhà mình, cô ấy hoàn toàn là bất đắc dĩ mà thôi, không giống như những bài báo đưa tin sai sự thật miêu tả cô ấy tham phú phụ bần, huống hồ, người từng có hôn ước với cô ấy cũng chẳng phải kẻ nghèo khó.”

“Vậy theo như những gì anh nói, thực chất là anh lợi dụng quyền thế cướp vị hôn phu của một thằng ngốc như Lý Mộng Long sao?”

“Mọi người muốn hiểu như vậy cũng được.”

“Vậy anh không cảm thấy áy náy sao? Cướp đoạt phụ nữ với một thằng ngốc?”

“Hôn ước giữa vợ tôi và Lý Mộng Long được lập ra không có tác dụng về mặt pháp luật, ngay từ đầu cô ấy cũng chỉ bất đắc dĩ bị ép thôi, nhưng sau này chúng tôi thật lòng yêu nhau, trong tình cảnh này, sao có thể coi là cướp được?”

“Nhưng nhà họ Lý có hợp đồng hôn ước còn in dấu vân tay và chữ ký của vợ anh, nếu như anh đã biết vợ mình có hôn ước với người khác, còn lợi dụng quyền thế cưới cô ấy vào nhà họ Phong, điều này có phải sẽ gây ra hiềm nghi anh ức hiếp tập đoàn yếu thế hơn mình không?”

Ah, Nam Cung Phong cười giễu cợt: “Vị phóng viên này, anh không có chút kiến thức thông thường nào sao? Bản hợp đồng có in dấu vân tay và ký tên thì nhất định phải có hiệu lực à? Anh có biết khi cô ấy ký bản hợp đồng này cô ấy bao nhiêu tuổi không? Là 12 tuổi đấy, thử hỏi, một cô bé mới 12 tuổi mà phải ký một bản hợp đồng như vậy, các người có từng nghĩ, cô ấy bị ép mà bất đắc dĩ phỉ làm theo không?”

Toàn bộ hội trường chìm vào yên lặng, một phóng viên khác rất nhanh phá vỡ sự yên tĩnh ấy: “Vậy lúc đó vợ anh bị cái gì ép buộc mà phải ký bản hợp đồng đó?”

Âu Dương Vân lại một lần nữa thấp thỏm trong lòng, sau khi nghe Nam Cung Phong trả lời xong mới an tâm hơn.

“Thật ngại quá, đây là chuyện riêng, xin thứ lỗi tôi không thể trình bày.”

“Tổng giám đốc Phong có thể lời nói của nói của anh rất có lý, nhưng đối với những người bình thường như chúng tôi mà nói, Lý Mộng Long cần một người nửa có thể chăm sóc anh ta cả đời hơn, bởi anh ta có vấn đề về IQ, có thể rất khó tìm được một người phụ nữ tình nguyện lấy anh ta, nhưng anh thì khác, ngoài vợ mình ra, anh muốn có người phụ nữ như thế nào đều có thể có được, tại sao lúc đó thể thương cảm mà tác thành cho hai người họ?”

Ngọn lửa giận dữ trong lòng Nam Cung Phong sắp không kiềm chế nổi nữa rồi, anh nghiêng người, thấp giọng chất vấn Quý Phong: “Cậu mời đám phóng viên ngu ngốc này ở đâu vậy, muốn ép tôi đánh người sao?”

“Xin lỗi tổng giám đốc Phong, tôi sai rồi, anh nhất định đừng ra tay, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Quý Phong quay mặt ra mỉm cười với các phóng viên, trong miệng lại lẩm bẩm nói.

Nam Cung Phong hít sâu một hơi, mỉm cười trả lời: “Không phải tôi đã nói rõ từ đầu rồi sao, tình yêu chẳng liên quan gì tới sự thương cảm cả, chẳng lẽ vì thương cảm một người mà hủy hoại cuộc đời của người khác sao? Các vị có thể thay đổi góc độ mà nghĩ xem, lúc đó vợ tôi không yêu tôi cũng không yêu Lý Mộng Long, nhưng lại gả cho Lý Mộng Long, cô ấy sẽ bất hạnh cả đời, nhưng nếu lấy tôi, cô ấy lại có được hạnh phúc, đây chính là phép so sánh rõ ràng nhất, chỉ cần các vị dùng lý trí nhìn nhận vấn đề, thì sẽ không cảm thấy tôi đang cướp người phụ nữ từ tay một tập đoàn yếu thế, mà là tôi đang cứu vãn cuộc đời bất hạnh của cô ấy.”

“Tổng giám đốc Phong, anh chắc chắn những gì anh nói đều là sự thật, chứ không phải đang kiếm cớ cho hành động ngang ngược của mình chứ? Anh luôn miệng nói rằng vợ anh bây giờ đang sống rất hạnh phúc, đây có phải cảm nhận thực sự của vợ anh không, hay là sự bào chữa đơn phương từ phía anh?”

Nam Cung Phong cuối cùng không nhịn nổi nữa, tên phóng viên này rõ rành là tới gây rối mà, ngay từ đầu hắn luôn thách thức giới hạn chịu đựng của anh.

Một tiếng “bụp” vang lên, Nam Cung Phong ném ly trà trước mặt đi, lạnh lùng quát: “Cút ra ngoài.”

Tại hội trường phát ra một tiếng thét chói tai, có phóng viên bắt đầu chụp lại cảnh này, Quý Phong lập tức ngăn cản: “Không được chụp, không được chụp --”

Buổi họp báo phát sóng trực tiếp trên màn hình máy tính bị ngừng lại, tâm trạng Âu Dương Vân cũng chìm xuống đáy cốc, Nam Cung Phong vì giúp cô chứng minh sự trong sạch, còn vì không để chuyện cũ của cô bị vạch trần, mà đổ hết trách nhiệm lên người mình, tình cảm này rốt cuộc cô nên báo đáp thế nào đây...

“Trời ơi, cô giáo Âu Dương cô quả thực sự quá thủ đoạn rồi, khiến cho Nam Cung Phong mở họp báo giúp cô làm sáng tỏ mọi hiểu lầm, cô quả thực là thần tượng trong lòng nữ nhân chúng tôi.”

“Đúng vậy, làm phụ nữ nếu như đạt đến cảnh giới của cô giáo Âu Dương chúng ta mới được coi là thành công.”

...

Lâm Ái nghe thấy những lời nói xỏ xiên châm chọc này, cũng không thể kìm nén cơn giận dữ, đập tay xuống mặt bàn: “Bớt ở đây mà ghen ăn tức ở đi, tự nhìn lại hai người các cô xem, có chút dáng vẻ là tấm gương sáng cho học sinh nói theo không!”

“Ah, chúng tôi không có dáng vẻ của một tấm gương sáng cho học sinh nói theo, vậy người vứt bỏ vị hôn phu đầu óc có vấn đề để gả vào nhà giàu thì có chắc?”

Âu Dương Vân cười lạnh một tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, mấy chuyện châm chọc khiêu khích này, quả thực cô đã quên lắm rồi.

Lâm Ái lại đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy bước chân cô đang tiến về phòng làm việc của hiệu trưởng, cô ấy bỗng nhiên dừng bước.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đoạn video lập tức bị phong tỏa, nhưng vẫn bị không ít người xem được, trong đó có Đường Huyên, cô ta đùng đùng tức giận chạy đến tập đoàn Nam Cung, vừa thấy mặt đã lên tiếng chất vấn Nam Cung Phong: “Anh có biết hôm nay anh đã làm ra chuyện không nên làm không?”

“Không biết.”

Nam Cung Phong không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời.

“Anh không nên vì một con đàn bà hám danh tham tiền mà mở cái cuộc họp báo gì gì đó, càng không nên vì cô ta mà đắc tội với đám phóng viên, bây giờ đoạn video anh đánh người đã lộ ra rồi, rất nhiều dân mạng đang chửi anh! Anh có biết không hả?”

“Thì cứ mắng đi, chẳng sao cả.”

Thái độ không cho là đúng của Nam Cung Phong hoàn toàn chọc giận Đường Huyên, trong mắt cô ta, thái độ ứng xử không nghiêm túc này của anh thực chất là biểu hiện tình yêu với Âu Dương Vân.

Cô ta, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận nổi.

“Anh Phong, sự bình tĩnh trước kia của anh đi đâu cả rồi? Âu Dương Vân chỉ là một con đàn bà mang lại phiền toái cho anh thôi, loại phụ nữ như vậy anh không nên đặt ở trong lòng, bằng không sau này cô ta còn mang tới càng nhiều phiền phức cho anh đấy.”

Nam Cung Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô ta rồi nói: “Nếu như cô ấy đã là vợ anh rồi, thì chuyện của cô ấy anh không thể không lo.”

“Vậy anh cũng không nên dồn hết trách nhiệm lên người mình chứ, anh làm như vậy khiến cho cổ phiếu của ông ty anh rớt xuống rất nhiều đấy!”

“Nếu như chỉ tổn thất một ít tiền, có thể làm cho vợ anh không phải mang cái danh người đàn bà hám của, anh thấy làm thế cũng rất đáng.”

Đường Huyên không ngờ Nam Cung Phong sẽ bênh vực Âu Dương Vân như thế, cả người như sắp tức điên lên: “Anh Phong, sao lại có thể như vậy được?”

“Vậy em cảm thấy anh nên như thế nào? Thấy cô ấy bị phỉ báng mà không thèm quan tâm sao?”

“Thì nên bỏ mặc đi, dù gì Âu Dương Vân cũng không phải là nhân vật của công chúng, cho dù có tin tức tiêu cực thì nó cũng chỉ mang tính tạm thời thôi, qua một khoảng thời gian đương nhiên sẽ lắng xuống, nhưng anh thì khác, anh là người có máu mặt trong giới thương nhân, anh gánh trách nhiệm cho cô ta không chỉ ảnh hưởng tới một mình anh, mà còn ảnh hưởng tới cả sự nghiệp của gia tộc nhà anh nữa.”

Nam Cung Phong nghe vậy liền nở nụ cười châm chọc, anh dùng ánh mắt lạnh băng như nhìn người xa lạ nhìn thẳng người phụ nữ đối diện mình nói: “Đường Huyên, anh đã từng rất tiếc khoảng thời gian ba năm chúng ta chia xa không lý do, nhưng bây giờ cảm giác ấy đã không còn, bởi vì ba năm chia xa này, khiến anh càng nhìn rõ thì ra giá trị quan của anh và em lại có sự khác biệt lớn đến vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.