Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 155: Không thể không có em(2)



“Tôi không làm gì sai cả, tất cả cũng là vì có thể khiến cho nó hạnh phúc.”

Đàm Tuyết Vân mất khống chế quát to.

À, Giang Khôn giễu cợt cười nói: “Thật là vì hạnh phúc của con trai ư? Tóm lại bà vẫn vì nỗi oán hận kia của mình mà thôi. So với bất cứ ai bà mới là người rõ ràng nhất, bà luôn miệng nói vì hạnh phúc của thằng bé vậy bây giờ kết quả ra sao? Chính bà là người tự tay đưa nó vào con đường bất hạnh.”

“Giang Khôn!”

Sắc mặt bà ta tái nhợt: “Chúng ta đã mười mấy năm không gặp, ông nhất định phải vừa thấy mặt đã muốn tranh cãi với tôi sao?”

“Tôi không hề tranh cãi với bà, bây giờ tôi chỉ nói sự thực mà thôi. Đàm Tuyết Vân, kỳ thực bà không nên trở về. Hựu Nam có sống hạnh phúc hay không, vào ngày đó khi bà lựa chọn rời đi, đã không còn tư cách để hỏi tới.”

Vừa dứt lời, ông ấy lập tức dứng dậy, kiên quyết dời đi. Bà ta chỉ biết nắm thật chặt ly cà phê trong tay, không ngừng run rẩy. Tuy nhiên, ngay cả một giọt lệ cũng không hề rơi xuống.

Phải biết rằng, sự nhẫn tâm, không phải một sớm một chiều mà có được. Người phụ nữ có thể dễ dàng rơi lệ thì không thể nào nhẫn tâm vứt bỏ chồng mình.

Mặc dù không đạt được nhận thức chung với ông ấy, nhưng bà ta không thể cứ thế mà từ bỏ. Thừa dịp ông ấy không có ở nhà, bà ta đi tới căn hộ mình đã xa cách hai mươi năm.

Từ trong ví da lấy ra một chùm chìa khóa. Vốn dĩ bà ta cũng không có quá nhiều hy vọng, nhưng thật không ngờ, chiếc chìa khóa loang lổ rỉ sét kia lại có thể dễ dàng mở cửa căn hộ.

Trong nháy mắt bà ta cảm thấy rất kinh ngạc. Đã trôi qua nhiều năm như thế, vậy mà Giang Khôn lại không hề thay khóa cửa. Nếu bà ta muốn bước vào căn nhà này, vẫn có thể dễ dàng như trước.

Cách trang trí trong nhà vẫn giống hệt hai mươi năm trước. Bà ta nhanh chóng đi lên tầng hai, bước tới phòng ngủ ngày xưa của bọn họ, thành thạo tìm được chỗ để quyển sổ hộ khẩu.

Đồ dùng trong nhà vẫn không có gì thay đổi, ngay cả nơi để thứ kia cũng y nguyên như trước. Đàm Tuyết Vân cầm sổ hộ khẩu do dự trong chốc lát, sau đó liền đứng dậy, vội vã rời đi.

Bà ta muốn nhìn xem, nếu không có sổ hộ khẩu, hai người kia sẽ kết hôn bằng cách nào.

Ngày cưới đã vội vàng ở ngay trước mắt, bà ta nhất định phải kéo dài thời gian, mau chóng tìm biện pháp ngăn cản con trai mình cưới Lâm Ái.

Bà ta cho rằng, kế hoạch ngăn cản đám cưới bước đầu đã thành công, nhưng lại không biết, thật ra bà ta còn chưa kịp bắt đầu đã thất bại thảm hại rồi.

Đợi tới khi Giang Hựu Nam dẫn Lâm Ái đi tới nhà bà ta lần nữa, đặt hai tờ giấy đăng kí kết hôn đỏ rực xuống trước mặt bà ta. Hai mắt bà ta bỗng nhiên tối sầm, lập tức ngất đi…

Thật lâu sau đó bà ta mới tỉnh lại. Thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, còn con trai đang ngồi bên cạnh, đột nhiên bà ta điên cuồng hét to: “Giang Hựu Nam!”

Anh ta chậm rãi đứng lên, biết rõ còn hỏi: “Sao thế mẹ?”

“Con… Con lại… Không có sự cho phép của mẹ vậy mà vẫn đi lĩnh giấy chứng nhận với người phụ nữ khiến người ta chán ghét kia. Có phải con muốn làm mẹ tức chết hay không?”

Anh ta lắc đầu, cực kỳ vô tội nói: “Thật ra con không nghĩ rằng mẹ lại quan tâm tới chuyện của con như thế. Nếu thực sự để ý đến con, vậy tại sao trước đây bỏ rơi con? Con vẫn luôn muốn hỏi mẹ câu này.”

Bà ta lặng lẽ rơi nước mắt: “Hựu Nam, lúc đó tâm trạng của mẹ quá đè nén, không có cách nào ở lại thành phố này, nếu không mẹ nhất định sẽ hít thở không thông mà chết…”

“À, thì ra lúc tâm trạng của bà không tốt liền bỏ rơi tôi, nhưng khi tâm trạng của bà tốt hơn lại có thể ngang ngược can thiệp vào cuộc sống của tôi, bà cho rằng tôi là cái gì? Một món đồ chơi sao? Bà nhất định phải nhìn rõ vào thực tế, bây giờ tôi đã trưởng thành, đã cái tuổi mà bà muốn quản thế nào thì quản rồi.”

Nói xong anh lập tức rời khỏi phòng ngủ, nói với Lâm Ái đang đứng ở ngoài cửa: “Chúng ta đi thôi.”

“Bà ấy không sao chứ?”

“Không sao, vẫn có thể la mắng anh, còn có chuyện gì được chứ?”

Bà ta vội vàng đuổi tới, tức giận nói: “Là giả, tờ giấy đăng kí kết hôn kia nhất định là giả. Hộ khẩu của con đang ở chỗ này của mẹ, làm sao con có thể có tờ giấy đó chứ?”

Giang Hựu Nam tức giận bật cười, vỗ nhẹ vào vai mẹ mình: “Mẹ, không phải con đã nói, con chính là con trai mẹ sao? Đối với tác phong làm việc của mẹ con rõ hơn ai hết, mẹ nghĩ rằng con sẽ ngu ngốc đến mức ngồi chờ mẹ lấy trộm sổ hộ khẩu rồi mới nghĩ tới việc đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn sao? Cái này con đã sớm lấy từ trước, chỉ là sáng nay, sau khi nghe ba kể chuyện này mới mang tới cho mẹ xem mà thôi.”

Bà ta đưa tay xoa trán, đầu óc trở nên choáng váng suýt nữa lại bất tỉnh. Lâm Ái vội đỡ bà ta lại bị bà ta chán ghét hất ra: “Cút ngay!”

“Được rồi. Chúng ta mau đi khỏi nơi này thôi, tránh cho ở lại chỗ này lại khiến cho mẹ ngất xỉu.”

Anh kéo tay Lâm Ái đi ra khỏi nhà, sau khi đóng cửa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của mẹ mình. Cô ấy cảm thấy sợ hãi nhưng anh lại chỉ xem thường mà thôi.

Hai người bọn họ sóng vai đi tới chỗ đậu xe. Lâm Ái đút hai tay vào túi áo, chán nản cúi đầu. Giang Hựu Nam tùy ý liếc mắt nhìn cô, hài hước hỏi: “Nhặt được tiền chưa?”

A, cô ấy lập tức hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn anh: “Nhặt tiền gì cơ?”

“Anh thấy em cứ cúi đầu chằm chằm, còn tưởng rằng em đã nhặt được không ít tiền đấy.”

Cô lúng túng quay đầu qua chỗ khác, giận dỗi mỉm cười: “Em chỉ đang nghĩ tới một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Cô bỗng dừng bước, do dự một lát mới hỏi anh: “Anh chọn em làm đối tượng kết hôn không phải là vì mẹ anh ghét em chứ?”

“Lời này nên hiểu thế nào đây?”

“Đột nhiên anh quyết định kết hôn, không phải là vì trả thù mẹ anh sao. Nếu như anh cưới một cô con dâu mà bà ấy không đồng ý, đó chính là đả kích lớn nhất đối với bà ấy nha.”

“Em…” Anh khẽ chọc ngón tay vào trán cô: “Trí tưởng tượng của em thật quá phong phú rồi đó.”

Cô hơi mất tự nhiên xoa nhẹ chỗ bị anh chạm vào, hậm hực nói: “Dù sao anh chọn em chắc chắn là vì em có giá trị lợi dụng, nếu không chuyện tốt như vậy sao có thể rơi xuống đầu em chứ?”

Nhìn theo bóng lưng giận dỗi đi về phía trước của cô, lần đầu tiên anh cảm thấy, thực ra cô gái nhỏ này cũng rất thú vị.

Lúc nhận được thiệp mời đám cưới, trong lòng Âu Dương Vân cảm thấy vô cùng khó chịu. Không phải là do cô mất đi một người yêu thương mình mà bởi vì đối tượng kết hôn của anh chính là Lâm Ái. Cô rất sợ tương lai sau này cô ấy sẽ sống không hạnh phúc.

“Đây là cái gì?”

Thấy cô cầm tấm thiệp mời như người mất hồn mất vía, Nam Cung Phong liền nghi ngờ cầm lấy xem qua.

“Giang Hựu Nam kết hôn với Lâm Ái rồi?” Anh thực sự không thể tin được: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Em không biết, đây là quyết định của bọn họ. Ngày mai anh đi cùng em tới tham gia nhé?”

Anh choáng váng gật đầu: “Được.”

Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng nắng ráo. Nam Cung Phong và Âu Dương Vân đi tới khách sạn Kim Đế, nơi tổ chức tiệc cưới của Giang Hựu Nam cùng Lâm Ái.

Cô không xa lạ gì đối với nơi này, bởi vì lúc trước, hôn lễ của cô và anh cũng được tổ chức ở đây.

Tiệc cưới còn chưa bắt đầu, Lâm Ái ngồi trong phòng khách sạn, tâm trạng vô cùng khẩn trương. Chỉ một tiếng nữa, cô sẽ trở thành vợ của Giang Hựu Nam. Bỗng nhiên được gả cho người đàn ông mà mình vẫn thầm yêu mến, thật sự giống như một giấc mơ khiến cho người ta cảm thấy không hề chân thật.

Âu Dương Vân đi tới chỗ cô ấy, ngắm nhìn bạn thân của mình trong chiếc váy cưới trắng tinh, cảm xúc trong lòng cô lúc này vô cùng hỗn loạn. Cô mỉm cười bước đến trước mặt cô ấy, nhẹ giọng nói: “Thế nào? Có phải có chút cảm giác ước mơ sắp thành hiện thực không?”

Cô ấy cười khổ nói: “Ước mơ gì chứ, đơn giản chỉ là ảo tưởng không có khả năng nhất thôi.”

“Vậy cũng vẫn là ước mơ mà, có thể thực hiện được là tốt rồi. Hôm nay cậu nhất định phải thật vui vẻ đấy.”

“Ừ.”

Cô ấy buồn bã gật đầu.

“Cậu cứ lén lút kết hôn như vậy, không sợ tới lúc cha mẹ cậu biết được sẽ không tha thứ cho cậu sao?”

“Nếu như bây giờ nói cho họ biết thì tớ sẽ không thể kết hôn.”

“Tại sao?”

“Lúc trước tớ đã đồng ý với họ sẽ không ở lại trong nước. Chờ qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi, tớ nhất định sẽ quay về bên họ.”

“Vậy bây giờ cậu định chờ sau khi gạo nấu thành cơm mới nói rõ cho bọn họ?”

Khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ: “Cậu đừng nói lung tung, chuyện đó không thể xảy ra đâu.”

“Sao lại không thể? Nếu đã quyết định kết hôn, cho dù giữa bọn cậu có tình yêu hay không, gạo sống sớm muộn gì cũng sẽ nấu thành cơm.”

Nghe cô nói vậy, cô ấy liền chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên một tia ưu thương: “Tiểu Vân, thực ra Giang Hựu Nam quyết định kết hôn với tớ hoàn toàn là vì cậu.”

Trong lòng cô bỗng căng thẳng: “Sao lại vì tớ?”

“Anh ấy không muốn mẹ mình lúc nào cũng tìm đến làm phiền cậu. Bà ta là một người vô cùng cực đoan, khi biết anh ấy thích cậu, bà ta đã tìm đủ mọi cách để giúp anh ấy có được cậu. Chỉ cần anh ấy vẫn còn độc thân, bà ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định. Sớm muộn cũng sẽ mang đến cho cậu hậu quả không thể chịu đựng nổi.”

Mặc dù ngay từ đầu cô đã biết lý do anh vội vàng kết hôn có lẽ là bởi vì mình. Nhưng lúc này, nghe được sự thật từ trong miệng Lâm Ái, lòng cô vẫn cảm thấy có chút chấn động.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Cho dù trước đây anh ấy thích ai đi chăng nữa thì sau này cuộc đời của anh ấy đều sẽ nằm trong tay cậu. Nhưng có thể khiến cho anh ấy yêu cậu hay không, vậy phải xem cậu có nỗ lực, hết lòng hết dạ không rồi.”

Âu Dương Vân cố gắng kiềm chế dao động trong lòng, dùng lời nói chân thành nhất để cổ vũ bạn thân phải nỗ lực giành lấy tình yêu mà cô ấy mong muốn.

Còn nửa tiếng nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, cô lặng lẽ rời khỏi phòng Lâm Ái, mang tâm sự nặng nề đi dọc theo hành lang thật dài. Nghĩ đến ngày đó, mình đã hiểu lầm rồi chạy đến nhà Giang Hựu Nam hung hăng trách mắng, cô liền cảm thấy vô cùng áy náy. Khi đó cô thực sự tức giận đến phát điên, đáng lẽ cô phải hiểu rằng, từ trước tới nay, anh ấy chưa bao giờ là loại người ích kỷ hèn hạ như vậy.

Bước chân bỗng nhiên khựng lại, ở phía cuối hành lang, cô trông thấy một bóng dáng tuấn tú, xuất sắc, đang đưa lưng về phía cô, ngắm nhìn bầu trời mênh mông.

Cô suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát đi về phía bóng dáng kia, khẽ gọi một tiếng: “Giang Hựu Nam.”

Anh ta chậm rãi xoay người, đến khi trông thấy cô, ánh mắt anh ấy bỗng lóe lên một tia ưu thương giống như Lâm Ái: “Em đến rồi à.”

“Cảm ơn anh.”

Cô nói với anh tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng. Thân thể anh ta khẽ cứng đờ. “Không cần khách sao.”

Bầu không khí dường như đông lại không nói nên lời, trong lúc nhất thời, hai người bọn họ đều rơi vào im lặng, thật lâu sau, cô mới miễn cưỡng phá tan phần yên tĩnh này: “Mặc dù em biết mình không nên nói như vậy, nhưng em vẫn hy vọng rằng hiệu trưởng Giang hãy đối xử thật tốt với Lâm Ái. Em thật lòng chúc cho hai người sẽ sống bên nhau hạnh phúc đến già.”

Sau khi nói xong, cô liền lập tức quay người, chuẩn bị đi tới phòng tổ chức tiệc cưới ở dưới tầng.

“Không có cái gì là nên nói với không nên nói cả, chỉ có hai lý do để một người có thể gắng sức tiếp tục sống, một loại là vì hạnh phúc của chính mình, nếu không chính là hy vọng người khác có thể sống hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.