Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 188: Trở lại chốn quen thuộc



Một tuần sau khi Nam Cung Phong dọn ra khỏi nhà, ông bà Nam Cung đi tới biệt thự bên bờ biển, ba người ngồi đối mặt nhau, Nam Cung Phong u ám nói: “Nói đi, tìm con có chuyện gì?”

“Con thực sự định ở đây, mãi mãi không bước vào cổng lớn dinh thự Bạch Vân nữa sao?”

“Mãi mãi thì không chắc chắn, chí ít bây giờ con không định về.”

Nam Cung Nhữ Dương tức giận hừ lạnh: “Cho dù ba và mẹ con có làm sai đi chăng nữa, con cũng không thể vứt bỏ hai ta, con coi cái nhà này là gì? Khách sạn sao? Muốn đi thì đi, muốn về thì về?”

“Vậy mãi mãi không về là được rồi.”

“Con chắc chắn?”

“Vâng.”

Nam Cung Nhữ Dương nổi giận: “Được, con không về thì không về, đây là lần đầu tiên ba cúi đầu mời con về, sẽ không có lần thứ hai, ba nói thẳng luôn với con, con không quay về thì ba sẽ không để một phần tài sản nào cho con, đợi sau khi ba chết sẽ quyên góp hết ra ngoài.”

Nam Cung Phong cười giễu cợt: “Tùy ba, vừa hay con cũng định độc lập.”

“Con...”

Nam Cung Nhữ Dương tức đến mức ngực đau nhức, từ đầu tới cuối bà Nam Cung không nói câu nào, chỉ buồn bã rơi lệ ở bên cạnh.

“Bắt đầu từ ngày mai ba hãy tiếp quản lại tập đoàn Nam Cung đi, đỡ phải cả ngày mong bế cháu, mong đến mức cả nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng không còn.”

“Ba hỏi con lần cuối, có phải con nói thật không?”

“Vâng.”

Nam Cung Phong khẳng định, hoàn toàn chọc giận ông Nam Cung, khi còn trẻ ông cũng người bướng bỉnh, Nam Cung Phong cũng giống ba ở một vài điểm.

“Tiếp quản thì tiếp quản, đừng tưởng rằng ba rời khỏi giang hồ năm năm thì lơ là những việc trong giới kinh doanh, cũng đừng tưởng rằng tập đoàn Nam Cung không có con không được, thiếu ai thì trái đất vẫn quay!”

“Vậy là được rồi, hy vọng sau khi ba tái xuất giang hồ, có thể khiến tập đoàn Nam Cung phát triển, tạo được đỉnh cao mới.”

Hai cha con mâu thuẫn đến cực điểm, bà Nam Cung kẹp ở giữa, ngoại trừ đau lòng thì không thể thay đổi gì hơn.

Ban đêm, Nam Cung Phong gọi Quý Phong đến, hỏi cậu ấy: “Việc đăng ký công ty mới thế nào rồi?”

“Đã đăng ký thành công.”

Quý Phong lập tức thở dài: “Sếp Phong, anh thực sự định độc lập sao?”

“Ừ.”

“Vậy tôi thì sao? Ông chủ có ơn trọng dụng tôi, anh có ơn bồi dưỡng tôi, mọi người như vậy không phải là đang làm khó tôi sao?”

“Cậu ở lại tập đoàn Nam Cung.”

“Vì sao?”

“Ba tôi chưa từng nhúng tay vào chuyện của công ty suốt năm năm trời, cần một người có năng lực xuất sắc trợ giúp ông ấy.”

Quý Phong giật mình, cười sâu xa: “Còn tưởng rằng anh thực sự muốn phân rõ ranh giới với tập đoàn Nam Cung chứ? Suy cho cùng, thực ra anh chỉ đang cãi nhau với ba của mình mà thôi.”

Một tháng sau, công ty mới của Nam Cung Phong chính thức thành lập, lấy tên Ái Vân. Người quen biết anh đều hiểu rõ ý nghĩa sâu xa đằng sau cái tên Ái Vân này.

La La gia nhập công ty của anh, trở thành thư ký nữ của anh. Cô gái này có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại có đầu óc vô cùng nhanh nhạy, ban đầu Nam Cung Phong quen cô ở bar club, khi đó La La chỉ là một sinh viên năm ba, bởi vì nhà nghèo nên phải đến bar club bán bia, có một lần bị mấy kẻ háo sắc đùa giỡn, đúng lúc Nam Cung Phong ra tay cứu giúp, cô mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, hai người cũng quen biết từ đây. Những ngày tháng Đường Huyên chuyển đến nhà họ Nam Cung, La La và Nam Cung Phong luôn diễn kịch, đạt được lòng tin rất lớn của anh.

Thời gian cứ thế trôi qua, Âu Dương Vân sống cuộc đời của Âu Dương Vân, Nam Cung Phong sống cuộc đời của Nam Cung Phong, mặc dù bọn họ đều không quên được nhau, nhưng chưa bao giờ liên lạc...

Hai năm trôi qua, từ một công ty nhỏ ban đầu chỉ có mấy chục người, Ái Vân đã phát triển thành tập đoàn Ái Vân gần một ngàn người, còn tập đoàn Nam Cung ban đầu trong tay Nam Cung Phong như mặt trời ban trưa ngày càng suy sụp, không phải do Nam Cung Nhữ Dương không biết kinh doanh, mà là vì có người âm thầm quấy rối, vài công ty nhỏ liên kết tấn công về phía tập đoàn Nam Cung. Đàm Tuyết Vân càng thu mua số lượng lớn cổ phần của tập đoàn Nam Cung, có ý đồ nuốt trọn từng chút một.

Dưới tình huống như vậy, Nam Cung Nhữ Dương cực kỳ áp lực, nhưng cũng không bằng lòng tìm con trai giúp đỡ, thậm chí mấy lần Nam Cung Phong muốn ra tay giúp ông đều bị ông cố chấp từ chối.

Hôm nay, Đàm Tuyết Vân đến tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Nhữ Dương lạnh lùng hỏi bà ta: “Bà tới đây làm gì?”

“Nghe nói gần đây tài chính của ông tương đối căng thẳng, resort Vĩnh Lạc tiêu hao mấy chục ngàn tỷ, trước mắt đã sắp hoàn thành, bây giờ dân chúng lại bán đất lấy tiền, chẳng mấy chốc làng du lịch của ông sẽ không đáng một đồng, bây giờ hẳn là ông đang cực kỳ lo lắng nhỉ?”

“Việc này có liên quan đến bà sao?”

“Nhữ Dương, tôi chỉ muốn giúp ông, tuy năm đó ông phụ tôi, nhưng bao nhiêu năm nay tôi chưa hề hận ông, chúng ta làm một giao dịch nhé?”

“Giao dịch gì?”

“Ông ly hôn với Triệu Tịch Lận, tôi cung cấp tài chính giúp ông mua đất của hòn đảo kia, như vậy mọi vấn đề của ông đều có thể giải quyết dễ dàng, thế nào?”

Nam Cung Nhữ Dương trợn mắt trừng trừng: “Hoang đường, lẽ nào hơn hai mươi năm nay bà chưa từng từ bỏ sao?”

“Không phải tôi muốn ông ly hôn với bà ta rồi cưới tôi, chỉ là tôi không nuốt trôi cục tức đó, sau khi ông ly hôn với bà ta thì ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ, từ nay về sau chính là bạn làm ăn tốt nhất trong giới kinh doanh, mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn đang nằm trong tay tôi cũng tặng hết cho ông.”

“Đừng có mơ, dù tôi có tuyên bố phá sản cũng sẽ không để bà đạt được ý đồ, bà muốn sỉ nhục Tịch Lận, nhân lúc còn sớm thì hãy mau từ bỏ ý đồ đó đi!”

Đàm Tuyết Vân thấy Nam Cung Nhữ Dương rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, bèn tức giận nói: “Vậy ông cứ chờ phá sản đi!”

Bà ta xoay người định đi, nghĩ một lúc rồi quay đầu nói thêm: “À đúng rồi, nghe nói sự nghiệp kinh doanh bên ngoài của con trai ông khá lớn, ông có thể nhờ cậu ta giúp, tuy năm đó ông đã làm một số chuyện khiến cậu ta ác cảm, nhưng ông là ba của cậu ta, sao cậu ta có thể khoanh tay đứng nhìn khi ông ngỏ lời cầu xin chứ.”

Lời nói của Đàm Tuyết Vân vừa vặn chọt trúng nỗi đau của Nam Cung Nhữ Dương, ông tức giận gào lên: “Cút ra ngoài cho tôi!”

Ông ôm ngực ngồi xuống ghế, nghĩ đến câu nói mà ông đã bỏ lại, thiếu ai thì trái đất vẫn quay, bây giờ bảo ông đi nhờ vả con trai, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao.

Nam Cung Nhữ Dương chịu đả kích lớn, thân thể cuối cùng cũng suy sụp, Quý Phong đến tập đoàn Ái Vân, nói với người đàn ông lạnh lùng như núi băng ngàn năm trong phòng làm việc: “Vì áp lực quá lớn nên ông chủ đã ngã bệnh, có phải anh nên về rồi không?”

“Ông ấy thích chết vì sĩ diện thì cứ để ông ấy tiếp tục sống như vậy đi.”

Hai năm qua Nam Cung Phong trở nên ít nói, như đang có hiểm họa gì đó, không lộ buồn vui, cả người lạnh như khối băng, phong cách làm việc trên thương trường mạnh mẽ vang dội, không từ thủ đoạn, thế nên trong hai năm ngắn ngủi đã phát triển một doanh nghiệp nhỏ không chút tiếng tăm trở thành đầu tàu của thành phố B, khí thế hoàn toàn lấn át tập đoàn Nam Cung năm đó.

“Hiện tại mấy ngân hàng đang lần lượt thúc giục các khoản vay, nếu tiếp tục như vậy nữa, không đến một tuần, công ty tất sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.”

“Biết rồi, cậu về trước đi.”

Nam Cung Phong vẫn kiệm lời như thế, trong lòng Quý Phong có chút khó chịu, rốt cuộc điều gì đã thay đổi anh, khiến anh trở nên xa lạ như vậy.

Ba ngày sau, cuối cùng Nam Cung Phong đã bước vào cổng lớn của dinh thự Bạch Vân. Hai năm rồi, trong suốt hai năm, anh chưa từng về nhà một lần, người làm trong nhà nhìn thấy anh, suýt chút nữa đã kích động hét lên, bà chủ càng không dám tin vào mắt của mình, ôm chặt con trai gào khóc: “Phong, thực sự là con sao? Con thực sự đã trở về sao?”

“Ba đâu rồi?”

Nam Cung Phong bình tĩnh hỏi mẹ, cũng không lộ ra chút cảm xúc.

“Ông ấy ở trên lầu, gần đây bệnh rất nặng.”

“Con đi xem thử.”

Anh đi tới phòng ngủ của ba, đẩy cửa phòng ra, nghe được một tràng ho kịch liệt, nhìn thấy tóc bạc trên đầu ba, anh thở dài não nề, lên tiếng: “Ba không cần lo lắng vụ tranh chấp đất resort Vĩnh Lạc, con đã xử lý rồi.”

Nam Cung Nhữ Dương bỗng nhiên nghe được giọng nói của con trai, tưởng mình đang nằm mơ, đột nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn anh, muốn nói lại không nói nên lời, hai ba con cứ nhìn nhau, rất lâu sau đó...

“Tạm thời ba hãy chuyên tâm dưỡng bệnh, công ty đã có Quý Phong, ba không cần lo lắng, thỉnh thoảng con cũng sẽ qua xem thử.”

Nam Cung Phong nói xong bèn xoay người định đi, cổ họng khô khốc của Nam Cung Nhữ Dương cuối cùng cũng thốt ra một câu nói yếu ớt: “Đừng đi nữa được không? Trở lại bên cạnh ba đi, ba đã già rồi, ba cần con.”

Năm tháng là thứ vô tình nhất, nó có thể làm phai mòn sự kiêu ngạo và quật cường đến tận xương tủy của một người. Vào giờ khắc này, Nam Cung Nhữ Dương hoàn toàn ý thức được ông không thể thiếu con trai, cũng hoàn toàn ý thức được năm đó ông không nên lựa chọn sai lầm như thế, khiến một gia đình đang yên đang lành phải tan nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.