Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 193: Tình sâu tựa biển



Sau khi Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca trở lại khách sạn, cô sầm mặt nói: “Tôi sẽ không ở lại đây, anh hãy sắp xếp người khác đi.”

“Cho tôi một lý do em không chịu ở lại? Ngoại trừ phải chăm sóc bác gái của em.”

“Vì sao anh nhất định phải bắt tôi ở lại? Lẽ nào tập đoàn Kim Nhạc mấy ngàn người mà không có một người thích hợp để cử đi sao?”

“Thanh Mạt, lần hợp tác này thực sự rất quan trọng, cho dù là đối với tôi hay Nam Cung Phong, nếu thành công, chúng tôi có thể vươn ra thị trường nước ngoài, thời gian đầu phát triển sản phẩm, từng giai đoạn đều cực kỳ bảo mật, nếu tùy tiện sắp xếp một người, bị công ty khác mua chuộc tiết lộ cơ mật công ty, tất cả nỗ lực đều sẽ thất bại trong gang tấc, huống hồ tôi cũng nói, em là người duy nhất, cũng là người thích hợp nhất có thể đại diện cho tôi về vấn đề đưa ra ý kiến.”

“Sao anh biết tôi sẽ không bị người khác mua chuộc? Nói không chừng người khác đưa ra điều kiện phong phú khiến tôi động lòng, không ai không thích tiền!”

Ha ha, Thẩm Thanh Ca không cho là đúng cười to: “Hay cho một câu ai không thích tiền, vậy em gả cho tôi đi? So với bán cơ mật công ty, tính ra bán đứng cơ mật công ty chỉ có thể thu về một tấm chi phiếu có hạn, mà gả cho tôi thì đồng nghĩa với việc thu được chi phiếu mãi mãi, tuyệt đối vô hạn, thế nào? Suy nghĩ chút chứ?”

Âu Dương Vân có chút choáng váng đầu, dây dưa một hồi lại quay về vấn đề tình cảm, cô trợn mắt: “Tôi không suy nghĩ! Tôi từ chức không được sao?”

“Được, em từ chức thì tôi sẽ dính với em như hình với bóng cả ngày, em đến công ty nào làm thì tôi sẽ nói cho họ biết em là người của tôi, để bọn họ không chịu thuê em, nếu em chịu được thì cứ từ chức đi.”

“Anh thật đê tiện!”

Âu Dương Vân vốn đang ôm một bụng tức, lại bị Thẩm Thanh Ca uy hiếp, cô sắp điên mất thôi.

“Thế mà cũng gọi là đê tiện? Có muốn tôi dùng hành động biểu thị cái gì là đê tiện thực sự không?”

Thẩm Thanh Ca nói rồi cúi đầu hôn cô, cô hoảng loạn lui lại, buồn bực nói: “Được rồi, đừng náo loạn, bác gái của tôi thực sự cần người chăm sóc.”

Anh chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Suốt ngày em chỉ biết tìm lý do như vậy, có phải trừ cái đó ra thì không tìm được lý do khác nữa?”

“Đây không phải là lý do, đây là sự thực.”

Âu Dương Vân vừa mới dứt lời, điện thoại di động trong túi vang lên, vừa nhìn thấy bác gái gọi, cô lập tức nghe máy: “Alo, bác gái?”

“Tiểu Vân, cháu đi công tác hai ngày nay có khỏe không?”

“Dạ, cháu rất khỏe, còn bác?”

“Bác cũng khỏe, sếp Thẩm sắp xếp người giúp việc cho bác, quả thực chăm sóc bác rất chu đáo, cháu không cần lo cho bác, cứ làm việc thật tốt, vậy mới có thể báo đáp ân tình của sếp Thẩm.”

“Bác gái!”

Âu Dương Vân hoảng hốt trợn to mắt, làm thế cũng không ngờ Thẩm Thanh Ca lại ra tay trước, giải quyết xong việc của bác gái!

“Được rồi, vậy đi, cháu hãy chăm sóc mình cho tốt, bác cúp máy đây.”

“Alo? Bác gái? Alo alo, chờ một chút!”

Diêu Mẫn Quân không đợi cháu gái nói xong đã cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ca đắc ý đi tới trước mặt Âu Dương Vân: “Thế nào? Lý do duy nhất cũng mất rồi, khoanh tay chịu trói đi.”

Âu Dương Vân hít sâu ba lần, cố kiềm chế cơn tức: “Xem như anh lợi hại.”

Cô tức giận đi về phía phòng mình, Thẩm Thanh Ca đi theo phía sau cô: “Ây da, chỉ hai tuần mà thôi, cũng không phải để em ở lại đây cả đời, nếu thực sự để em ở lại đây cả đời, tôi sẽ không bằng lòng đâu.”

“Nói không chừng tôi ở lại đây cả đời thì sao!”

Âu Dương Vân vào phòng, đóng cửa phòng “rầm” một tiếng, nhốt Thẩm Thanh Ca ngoài cửa.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca phải về thành phố F, trước khi đi, anh đưa Âu Dương Vân đến tập đoàn Ái Vân, nói với Nam Cung Phong: “Sếp Phong, tôi để lại trợ lý đắc lực của tôi, anh hãy chăm sóc cô ấy một chút.”

Nam Cung Phong bình thản gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”

“Tôi đi về trước, công ty còn một đống việc chờ tôi về giải quyết, rảnh tôi lại đến.”

“Tôi tiễn anh.”

Thẩm Thanh Ca đi tới bên cạnh Âu Dương Vân, thì thầm nói: “Đừng giận, đợi lần hợp tác này thành công viên mãn, tôi sẽ ghi nhớ công lớn của em, sẽ bù đắp xứng đáng cho em.”

“Ai thèm anh bù đắp.”

Âu Dương Vân tức giận quay đầu qua chỗ khác.

“Được rồi, tôi phải đi đây, không thể cười với tôi một cái sao? Em như vậy tôi đi cũng không yên tâm.”

Thẩm Thanh Ca trêu: “Cười một cái nhé? Nhanh nào, cười một cái đi, sếp Phong bên cạnh đang nhìn đó.”

Âu Dương Vân nhìn về phía Nam Cung Phong, đột nhiên không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại cười dịu dàng với Thẩm Thanh Ca: “Được chưa?”

Thẩm Thanh Ca được yêu thương mà lo sợ, liên tục gật đầu: “Được, cười đến mức khớp xương nhũn cả ra rồi.”

“Đi nhanh đi.”

“Ừ, tôi đi đây, nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”

Nam Cung Phong vẫn đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ thì thầm, gương mặt không chút rung động nào, trong lòng lại nổi bão táp.

Đưa Thẩm Thanh Ca đi rồi, Nam Cung Phong trở lại phòng làm việc, thấy Âu Dương Vân ngồi trên ghế sofa, trong lòng anh xẹt qua một chút tình cảm phức tạp, đi thẳng qua: “Đi theo tôi.”

Âu Dương Vân đi theo anh tới phòng làm việc của ai đó trong cùng tầng, vừa mở cửa ra, bên trong có mười mấy người ngồi, Nam Cung Phong giới thiệu: “Đây là cô Lý Thanh Mạt bên phía đối tác, cô ấy sẽ cùng phụ trách phát triển sản phẩm mới lần này, trong hai tuần tới, hy vọng mọi người hòa thuận, tranh thủ đoàn kết thu được thành tích tốt đẹp.”

Nam Cung Phong nhìn cô: “Giới thiệu vài câu đi.”

Âu Dương Vân lịch sự nói: “Chào mọi người, rất vui được hợp tác với mọi người, có chỗ nào không hiểu xin chỉ bảo nhiều hơn.”

Bốp bốp, trong phòng làm việc phát ra tiếng vỗ tay hoan nghênh, Nam Cung Phong giới thiệu: “Đây là tổ phát triển sản phẩm vừa thành lập, trước khi phát triển sản phẩm thành công, sẽ hoàn toàn cách ly với các bộ phần bên ngoài nên trừ cô và những đồng nghiệp ngồi ở đây, những người khác không thể tiến vào phòng làm việc của mọi người, đồng thời, mọi người cũng không thể tiết lộ tin tức về việc phát triển sản phẩm với bên ngoài.”

“Đã hiểu.”

Âu Dương Vân giả vờ bình tĩnh gật đầu.

“Làm việc đi, tôi sẽ đến bàn bạc nghiên cứu cùng mọi người bất cứ lúc nào.”

Đợi Nam Cung Phong rời đi, Âu Dương Vân quan sát các đồng nghiệp bên cạnh, cô không quen ai, cũng không ai biết thân phận thực sự của cô, đối với cô mà nói thì đây là chuyện tốt, ít ra, cô có thể lấy thân phận Lữ Thanh Mạt hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Thanh Ca giao cho cô.

Bận rộn cả một ngày, đến sẩm tối lúc tan làm, La La đi tới phòng làm việc: “Cô Lữ, sếp Phong của chúng tôi muốn mời cô qua một chút.”

Lúc Âu Dương Vân đối mặt với La La, thực ra cô có chút bối rối, nguyên do bởi vì cô gái này biết thân phận thực sự của cô.

“Được.”

Cô thu dọn sơ, mang theo túi xách đi tới phòng làm việc chủ tịch, đứng trước bàn làm việc của Nam Cung Phong, mặt không thay đổi hỏi: “Gọi tôi qua đây có chuyện gì không?”

“Bây giờ cô ở khách sạn phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cô chuyển ra ngoài đi, gần công ty chúng tôi có một căn hộ chuẩn bị riêng cho khách hàng.”

“Không cần, tôi ở khách sạn rất tốt.”

“Hiện tại việc phát triển sản phẩm vừa đi vào tiến độ, đại khái ba ngày sau mỗi tối mọi người đều phải tăng ca đến khuya, cô ở khách sạn không tiện.”

Âu Dương Vân trầm ngâm chốc lát rồi tiếp nhận lời đề nghị của anh.

Căn hộ dành cho khách hàng chỉ cách công ty năm phút đi bộ, điều kiện không thua kém khách sạn, sau khi Âu Dương Vân chuyển vào, cô đến siêu thị gần đó mua một đống đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị cho cuộc sống hai tuần khép kín. Sở dĩ cô đồng ý với Nam Cung Phong dọn vào căn hộ, thực ra cũng vì không muốn lang thang bên ngoài bị người quen bắt gặp, dù sao thành phố này vẫn có rất nhiều người quen biết cô.

Như Nam Cung Phong dự tính, ngày thứ ba sau khi chính thức làm việc, mọi người bắt đầu trở nên bận rộn, ban đêm tăng ca đến mười giờ, mỗi người đều mệt đến choáng váng nhưng không ai dám thư giãn, bởi vì Nam Cung Phong cũng tăng ca, cấp trên không than mệt, nhân viên nào dám kêu.

“Nghỉ ngơi một chút đi.”

Bình thường tuy Nam Cung Phong khá lạnh lùng, nhưng đối xử với nhân viên khá tốt, sẽ không ép bọn họ bán mạng làm việc như trâu thay anh.

Mọi người vừa nghe có thể nghỉ ngơi, nhao nhao duỗi người, có người đứng dậy đi vào toilet, có người đứng dậy đi uống nước, không đến một phút, người trong phòng làm việc đều đi hết, chỉ còn lại hai người Âu Dương Vân và Nam Cung Phong.

Bởi vì Nam Cung Phong cùng làm việc, Âu Dương Vân cảm thấy không được tự nhiên, vẫn vùi đầu làm, sau khi bốn phía đều yên tĩnh, cô mới ý thức được trong phòng làm việc chỉ còn hai người bọn họ, cô khẽ ho một tiếng đứng lên, cất bước chuẩn bị ra ngoài.

“Mang cho tôi ly cà phê.”

Lúc đi tới cửa, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn của Nam Cung Phong, cô hơi liếc mắt, thấy anh đang vùi đầu làm việc, cũng không nói gì đi ra ngoài.

Nghỉ ngơi khoảng mười phút, mọi người lục tục vào phòng làm việc, Âu Dương Vân đặt một ly cà phê trước mặt Nam Cung Phong, ngồi xuống vị trí của mình.

Lại tiếp tục vào trạng thái chiến đấu căng thẳng, đến mười hai giờ đúng, Nam Cung Phong tuyên bố: “Tan làm.”

“Yeah!”

Một đám người đứng lên hoan hô, tổ trưởng tổ phát triển nói đùa: “Sếp Phong, mọi người đói bụng rồi, làm sao bây giờ?”

Khóe môi Nam Cung Phong hơi nhếch lên: “Đi thôi, tôi mời.”

“Yeah!”

Lại là một tràng tiếng hoan hô, ngoại trừ Âu Dương Vân, mọi người đều rất vui.

Bởi đã là đêm khuya, rất nhiều nhà hàng đều đã đóng cửa, tìm mãi mới thấy một quán ăn 24 giờ bán món Đông Bắc, tổ trưởng tổ phát triển nói: “Chúng ta đi ăn món Đông Bắc đi, trời lạnh thế này, làm một nồi lẩu dê cũng không tệ.”

“Đúng vậy, đi thôi.”

Đoàn người lục tục vào trong quán ăn, chủ quán nhiệt tình bắt chuyện, giới thiệu món ngon trong quán, tổ trưởng tổ phát triển hỏi Nam Cung Phong: “Sếp Phong, anh ăn gì?”

“Mọi người chọn đi, thích ăn gì cứ gọi, không cần khách sáo.”

Âu Dương Vân cũng có chút đói bụng, bữa tối ăn sớm mà cũng ăn ít, thấy phục vụ bưng đồ ăn lên, khẩu vị của cô giảm hơn phân nửa, đều là những món cô không ăn, thịt chó, thịt dê...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.